Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 390: Vậy Nếu Chúng Em Vào Viện Phúc Lợi Thì Sao

Chương 390: Vậy Nếu Chúng Em Vào Viện Phúc Lợi Thì SaoChương 390: Vậy Nếu Chúng Em Vào Viện Phúc Lợi Thì Sao
"Cậu bé sợ nghèo, vì muốn sống cuộc sống tốt hơn nên đã bám víu vào một phú bà giàu có, còn chê em gái làm mất mặt mình, chê em chẳng lúc nào biết chăm chút cho bản thân, cuối cùng chọn cả đời không qua lại với các em nữa."
Tô Niệm Tinh nói xong, các khách hàng lại được một phen ầm ï rung trời, lần này, bọn họ đồng loạt mắng chửi em trai cô bé là một đứa qua cầu rút ván.
Tuế Tuế cắn môi: "Vậy nếu chúng em vào viện phúc lợi thì sao ạ? Tụi nhỏ có thể có một tương lai tốt hơn không?”
Tô Niệm Tinh nhún vai: "Tạm thời thì chị chỉ có thể bói ra được nhiêu đây thôi, đến viện phúc lợi thì tương lai phúc họa khó lường, có thể sẽ tốt hơn thế này mà cũng có thể sẽ còn tồi tệ hơn thế, việc này cần chính bản thân em cân nhắc."
Các thực khách trẻ tuổi đều khuyên nhủ Tuế Tuế: "Làm phụ huynh không dễ vậy đâu em ạ, cho dù em có thể chu cấp cho tụi nhỏ ăn uống thì cũng không có cách nào làm cha làm mẹ của tụi nó được.
Lúc cho tiền thì em là chị cả, là chị lớn, còn lúc hết tiền rồi thì tụi nó sẽ coi em như rác rưởi, một cước đá đi ngay.
Em phải nghĩ cho bản thân mình mà đến viện phúc lợi đi. Nếu em thấy nhớ các em thì có thể nhân ngày nghỉ để đi thăm tụi nó mà."
Hình như Tuế Tuế cũng đã bị quẻ tượng của Tô Niệm Tinh dọa sợ, cô bé dường như đã hạ quyết tâm được rồi: "Đại sư, em đã hiểu rồi, em biết phải làm thế nào rồi." Cô bé móc tiền từ trong túi ra.
Tô Niệm Tinh biết sau khi cha mẹ của cô bé qua đời cũng không nhận được tiền bồi thường gì cả cho nên chỉ lấy đúng một trăm đồng.
Về phần khoản tiền quyên bóp vừa rồi, Tuế Tuế ngỏ ý xin nhận lòng tốt của mọi người: "Cháu đã quyết định xong rồi, cháu sẽ cho tụi nhỏ vào viện phúc lợi. Các chú các dì, cảm ơn mọi người, cháu biết mình không phải là một đứa trẻ tốt, cháu rất ích kỷ, nhưng... nhưng cháu cũng muốn sống cho chính mình."
Hai mắt cô bé rưng rưng nước mắt, cúi người trước mặt mọi người, các hàng xóm láng giêng đứng xung quanh đấy vội đỡ cô bé lên: "Cháu không sai, đây không phải là lỗi của cháu."
"Cháu vẫn nên cầm số tiên này đi, cho dù có tách ra thì cũng phải chụp một tấm ảnh chung với các em của cháu nữa chứ."
"Đúng đó, còn phải ăn một bữa thật thịnh soạn để lưu lại hồi ức tươi đẹp."
"Cháu cứ từ từ nói rõ với ông bà nội để bọn họ hiểu cháu hơn."
Các hàng xóm láng giềng xếp gọn toàn bộ tiên lại rồi nhét vào trong túi của Tuế Tuế, tiễn cô bé đi ra ngoài.
Tuế Tuế cúi người cảm ơn mọi người rồi biến mất khỏi cửa quán ăn.
"Con nhỏ đáng thương quá đi mất." Các hàng xóm cảm thán: "Cũng không thể trách cô bé, đến ngay cả việc nuôi sống bản thân mình còn khó nữa là."
"Đúng đó, ở độ tuổi này của con nhỏ chỉ sợ đến viện phúc lợi cũng không có người bằng lòng nhận nuôi, tương lai của con bé vẫn phải dựa vào chính mình.”
Ít nhất thì cô bé cũng sống vì bản thân mà không giống với tình cảnh trong quẻ tượng kia nữa, cô bé đã bị ép đến không thở nổi được nữa rồi.
"Tốt lắm, em ấy sẽ có một tương lai xán lạn thôi."
Tô Niệm Tinh chốt hạ một câu.
Buổi chiều, đang lúc quán náo nhiệt nhất thì lại có một người phụ nữ ghé thăm tiệm. Trông cô ta có hơi khẩn trương, sau khi vào tiệm lại ngó trái ngó phải giống như đang tìm thứ gì đó vậy.
Sau khi ngồi xuống, ánh mắt của cô ta cũng không hề yên phận mà cứ nhìn chằm chằm vào đứa bé trong lòng người khác.
Tô Niệm Tinh nhíu mày: “Cô là Trương Giai Phúc?”
Sao cái tên này nghe quá cứ thấy giống tên đàn ông thế nhỉ?
Người phụ nữ nghe được lời của cô bèn thu tâm nhìn về: "Là tôi đây, đại sư, con của tôi mất tích rồi, cô mau xem giúp tôi với."
Tô Niệm Tinh theo bản năng hé miệng: "Con của cô bao nhiêu tuổi rồi? Sao lại mất tích?"
Các hàng xóm đồng loạt kéo đến nghe, không một ai chen miệng vào, mất con chính là chuyện lớn, phải tìm thật cẩn thận mới được.
Người phụ nữ sụp đổ mà gào khóc lớn tiếng: "Mới được mấy hôm thôi. Chồng tôi bận rộn công việc, cha mẹ tôi thì không quan tâm tôi, cha chồng thì ngã gãy chân, mẹ chồng còn phải chăm sóc tôi nữa.
Hôm ấy, một mình tôi ra viện, tôi có gọi điều dưỡng tới giúp đỡ nhưng khi cô ta xách hành lý xuống dưới thì tôi có vào trong đi toilet một lát, lúc ra ngoài lại chẳng thấy con đâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận