Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 1009: Lễ Nào Bảo Em Rửa Bát Thì Em Mới Là Người Lớn

Chương 1009: Lễ Nào Bảo Em Rửa Bát Thì Em Mới Là Người LớnChương 1009: Lễ Nào Bảo Em Rửa Bát Thì Em Mới Là Người Lớn
"Anh biết chứ, anh cũng đâu phải biến thái mà đi hẹn hò với bé gái chứ. Năm nay em hai mốt rồi đúng không, qua tết là hai mươi hai tuổi rồi, anh nhớ mà." Giám sát Lương có hơi buồn cười: 'Lẽ nào bảo em rửa bát thì em mới là người lớn?"
Tô Niệm Tinh sững sờ, lập tức sa sầm mặt mũi: Ai muốn rửa bát chứ. Cô nhìn cơ ngực rắn chắc của anh mà nóng lòng bồn chồn, bàn tay vừa mới chạm vào da thịt đã phát hiện ra cơ thể anh căng chặt, một tay anh bắt lấy cổ tay cô, giọng nói thậm chí còn biến âm: "A Tinh, đừng nghịch."
"Em không..." Tô Niệm Tinh còn chưa kịp nói xong thì Bb-call của giám sát Lương vang lên, sắc mặt anh lập tức thay đổi.
"Đường Russell vừa xảy ra án mạng, anh phải qua bên đó đây, em ngủ trước đi nhé.'
Nói rồi, không đợi Tô Niệm Tỉnh phản ứng thì anh đã sải bước đi ra ngoài rồi.
Chớp mắt cái đã qua một ngày, mới sáng sớm Tô Niệm Tinh đã đến quán ăn, giờ cao điểm bữa sáng vẫn có khách hàng nườm nượp kéo đến như bao ngày.
Vị khách ngoại quốc hôm qua đã tới quán, nhưng bởi vì người trong quán ăn quá đông cho nên thẳng đến mười giờ, Tô Niệm Tinh mới có thời gian xem bói cho anh ta.
Đối tượng xem bói tên là Molly, là người nước R, cô ta vẫn luôn khổ não vô cùng.
"Chồng tôi với tôi đã kết hôn được mười năm và có với nhau bốn mặt con, nhưng đứa con nào cũng vừa mới chào đời chưa được bao lâu thì chết yểu. Bác sĩ đã khám tổng quát cho tôi và chồng tôi rồi, nói cả hai chúng tôi đều không có bệnh di truyền.
Tôi không biết mình đã bị nguyên rủa hay là thượng đế đang trừng phạt tôi nữa. Đại sư, cô bói chuẩn như vậy có thể bói giúp tôi một quẻ được không?
Khi nào thì tôi mới có thể có đứa con của mình đây?"
Người phụ nữ này đã gần bốn mươi tuổi rồi, cũng không biết là người ngoại quốc trông già dặn hay là đã xảy ra chuyện gì mà Tô Niệm Tinh thấy bà ta trông như hơn năm mươi. Làn da của bà ta chảy xệ, trên gương mặt vẫn còn đốm tàn nhang chỉ có ở thời kỳ mang thai, xem chừng là chuyện này vẫn luôn tra tấn cô ta đây.
"Chồng cô thì sao? Anh ta không tới cùng cô sao?" Tô Niệm Tinh nghe nói hai người đã kết hôn mười năm rồi nên chắc hẳn rất ân ái mới đúng, nhưng tại sao cô ta lại đi một mình tới đây.
Molly thở dài: “Anh ấy muốn đi cùng tôi. Anh ấy thật sự là một người rất biết quan tâm, nếu như không có anh ấy an ủi tôi thì tôi hoàn toàn không thể kiên trì được, nhưng anh ấy không xin được visa, mà tôi lại nóng lòng muốn biết nguyên nhân cho nên mới qua đây trước. Đại sư, cô có thể bói giúp tôi được không?"
Xem chừng cô ta thật sự rất sốt ruột rồi, Tô Niệm Tinh cũng không tiện làm lỡ thời gian nữa mà ra hiệu cho đối phương giơ tay ra.
Lần này hình ảnh trong video lại khiến cô sững sờ rất lâu vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh. Cô vẫn luôn cho rằng ở nước ngoài không có pháp luật cưỡng chế con cái phải hiếu thuận với cha mẹ, không tôn tại loại chuyện trộm con chứ, nhưng trên thực tế lại là thế giới rộng lớn, chuyện kỳ quái nào cũng có hết.
Sau khi kinh ngạc một phen ngắn ngủi, cô mới chậm rãi nói: "Bốn đứa con của cô vẫn chưa chết đâu."
Sợ cô ta nghe không hiểu, Tô Niệm Tinh mới cố hết sức phát âm thật chuẩn.
Nhưng Molly lại ngây người rất lâu mới lấy lại được bình tĩnh: "Không thể nào.'
Người nước ngoài có thói quen biểu lộ cảm xúc ra ngoài, đột nhiên cô ta cao giọng như thế cũng dọa các hàng xóm quanh đó giật nảy mình. Tuy rằng không nghe hiểu cô ta đang nói gì nhưng vẻ mặt khoa trương của cô ta đã cho thấy cô ta hoàn toàn không tin.
Tô Niệm Tinh nhún vai: "Tôi không có lý do gì để lừa cô cả, bốn đứa con của cô, đứa đầu tiên là con trai, ra đời được ba ngày thì bác sĩ nói tim của cậu bé suy kiệt.
Đứa thứ hai là con gái, ra đời được hai ngày thì bác sĩ nói não của cô bé thiếu khí.
Đứa thứ ba cũng là con gái, vừa mới ra đời đã được đưa vào lồng ấp điều trị, cuối cùng không cứu sống được.
Đứa thứ tư là con trai, ra đời được bảy ngày thì bị viêm nhiễm phổi, không thể cứu sống.
Mấy cái này đều là chẩn đoán của bác sĩ nhưng trên thực tế, cả bốn đứa trẻ vẫn còn sống sờ sờ."
Vừa rồi Molly chỉ nói mình đã đẻ bốn đứa con chứ không kể về tình hình của con cái, bây giờ nghe thấy cô hiểu rõ về tình hình của bốn đứa trẻ như lòng bàn tay cũng khiến cô ta cực kỳ sững sờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận