Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 712: Lại Mở Quán Tiếp

Chương 712: Lại Mở Quán TiếpChương 712: Lại Mở Quán Tiếp
Tô Niệm Tinh cũng nở nụ cười theo: "Gần đây tôi đang xem mặt tiên cửa hàng đó."
"Lại mở quán tiếp?"
"Đúng rồi, tôi chỉ biết mỗi cái này thôi. Có hai cách kiếm tiên nhanh nhất, một là sáng tạo ra cái mới và hai là phục chế. Sáng tạo cái mới thì khó quá, nên tôi chỉ có thể nghĩ cách phục chế mà thôi." Tô Niệm Tỉnh cười với vẻ hơi ngại ngùng.
Giám sát Lương lại cười bảo: "Thế cũng không tồi mà, mở thành một chuỗi cửa hàng đi. Tiểu long bao và điệp đầu phạn của quán các cô rất hợp khẩu vị của người Hương Giang, giá cả bán ra cũng không hề đắt, nếu mở một chuỗi cửa hàng vậy việc kinh doanh không kém được đâu."
Trong lúc hai người nói chuyện đã đến nơi.
Đây là một nhà hàng cao cấp, giám sát Lương trực tiếp dẫn cô đi vào phòng bao, ở đó đã có một người đang đợi sẵn.
Đây là một ông chủ đã quá tuổi trung niên, bụng phệ, dáng người cũng không cao nhưng trên người đeo đồng hồ vàng, nhẫn vàng và dây chuyền vàng, tản ra hơi thở của người giàu có.
"Giám sát Lương, gần đây ông nội cậu vẫn còn khỏe chứ?”
"Sức khỏe của ông nội vẫn không tồi, cảm ơn ông đã hỏi thăm." Giám sát Lương giới thiệu với Tô Niệm Tinh: "Đây là ông chủ Kim."
Sau đó lại giới thiệu Tô Niệm Tinh với ông chủ Kim: "Vị này chính là đại sư mà tôi đã nói, xem bói rất linh, giấy tờ nhà đất của Quách Vân Khởi cũng là nhờ cô ấy tìm được đấy, chắc là ông đã từng nghe về tên của cô ấy rồi chứ?" Ông chủ Kim bắt tay Tô Niệm Tinh: "Đã nghe rồi! Nghe rồi! Danh tiếng của Quách Vân Khởi trải khắp toàn bộ Hương Giang, mấy hôm trước công ty anh ta bán đấu giá quyền sử dụng đất mộ tổ tiên, tôi cũng tới đó góp vui đấy. Một miếng đất nhỏ tí, chỉ khoảng sáu mươi thước mà lại bán đấu giá tận 1200 vạn.
Con người tôi tiếc của lắm nên không nỡ mua. Ai có thể ngờ được chứ, không nghĩ hôm qua ba tiệm vàng đứng tên tôi đều bị cướp trắng hết cả."
Tay trái của ông ta vỗ vào tay phải, da mặt rung lên vài cái: "Cậu nói xem vận khí của tôi có phản bội tôi không cơ chứ! Sớm biết như thế thì tôi đã mua quách cái mảnh đất ấy của Quách Xương Thắng luôn rồi."
Tô Niệm Tinh nhìn ông ta với vẻ ngạc nhiên: "Quách Xương Thắng bán đấu giá khu đất đó sao?"
"Đúng rồi, chỉ có quyên sử dụng hai mươi năm thôi, một năm là sáu mươi vạn, đã đắt hơn khu sườn đổi mà lại còn ở một nơi khỉ ho cò gáy như Lệ Chi Oa nữa chứ, ai mà nỡ mua! Cũng chỉ có mỗi Quách Xương Thắng nỡ bỏ ra nhiều tiên như vậy mà thôi."
Tô Niệm Tinh bật cười: "Nhưng mảnh đất đó đúng là phong thủy bảo địa thật đấy."
"Ai nói không phải chứ." Ông chủ Kim hối hận muốn chết đi được, thậm chí còn nghi ngờ tiệm vàng của mình bị cướp là vì mình đã bỏ lỡ mất phong thủy bảo địa kia.
Giám sát Lương kêu ông ta để Tô Niệm Tinh xem cho một quẻ: "Xem tiếp theo đây liệu có còn gặp phải chuyện tương tự như vậy nữa không? Biết sớm còn dễ phòng bị."
Hai mắt của ông chủ Kim sáng bừng: "Có được không? Ngay cả cái này mà cô còn có thể bói ra được nữa sao?"
Tô Niệm Tinh không dám khẳng định chắc chắn: "Để tôi thử xem đã."
Ông chủ Kim gia thế hùng hậu nên cũng không để ý tiền xem quẻ hơn một vạn đô la Hồng Kông này mà gật đầu như gà mổ thóc: "Được được được, cô xem cho tôi đi. Trước đây tôi nghe nói cô am hiểu tìm đồ vật, bói hôn nhân. Tôi không mất đồ gì cả, hôn nhân lại càng không có gì cần lo lắng. Bà nhà tôi dịu dàng và hiền thục lắm, là một người vợ rất tốt. Sớm biết thế tôi đã kêu cô bói cho tôi một quẻ từ trước rồi."
Tô Niệm Tinh không trả lời câu hỏi của ông ta mà chuyên tâm xem quẻ tượng của đối phương.
Đáng tiếc một điều là cũng không nhìn thấy chuyện khi tiệm vàng bị cướp, ngược lại bói ra được gan của ông chủ Kim có vấn đề: "Tốt nhất là ông đến bệnh viện kiểm tra một chút đi."
Ông chủ Kim nghi ngờ: "Nhưng mà trước đấy tôi vừa mới làm kiểm tra xong mà."
"Gan khác với những bệnh khác, giai đoạn đầu không dễ bị phát hiện cho lắm đâu." Tô Niệm Tinh thấy ông ta nghi ngờ bản lĩnh xem quẻ của mình mới nói chỉ tiết hơn một chút.
Sắc mặt của ông chủ Kim trắng bệch: "Ý cô là tôi mắc ung thư gan hả?"
Tô Niệm Tinh gật đầu: "Vẫn đang ở giai đoạn đầu, bệnh này là do tức giận mà ra."
Một lần bị khoắng sạch tận ba tiệm vàng, cho dù là người có rộng lượng đến đâu cũng sẽ tức đến ói máu mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận