Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 1175: Sẽ Tới Nhanh Thôi

Chương 1175: Sẽ Tới Nhanh ThôiChương 1175: Sẽ Tới Nhanh Thôi
Bây giờ cô đã có tám căn tứ hợp viện rồi, diện tích nhỏ nhất là một trăm mét vuông, lớn nhất là hai nghìn mét vuông, phong cách cổ xưa, còn có cả thiết kế vườn cây, chiếm diện tích rất lớn, trong tương lai không gian tăng trưởng còn lớn hơn loại nhà cao tầng này nhiều.
Giám sát Lương thấy cô kiên trì nên cũng không nói gì nữa, anh ngồi ở bên cạnh nhìn mấy vệ sĩ chọn nhà.
Thời buổi này nhà cửa toàn kiểu bán thành phẩm, mấy người thở dài một tiếng: "Sau khi mua xong còn phải tới trang trí nữa, mà tiền vé máy bay từ Hương Giang đến Bắc Kinh có rẻ đâu hả trời."
Tô Niệm Tinh không phát biểu ý kiến gì cả.
Đại Đao lại hạ quyết tâm phải mua một căn: "Bà chủ có nhiều sản nghiệp ở bên này như thế, sau này chắc chắn sẽ thường xuyên chạy qua bên này công tác, chúng ta cũng có thể nhân cơ hội này để tìm người trang trí, sau này cho thuê căn nhà này đi luôn."
Mấy người đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng vẫn đồng ý mua nhà.
Bởi vì bọn họ đều mua trả hết một lượt, không cần phải tìm người đảm bảo cho nên sau khi ký hợp đồng xong, ngay ngày mai có thể đến trung tâm bất động sản làm thủ tục.
Đợi sau khi ký tên và giao tiền xong xuôi, một nhóm người Tô Niệm Tinh quay trở về khách sạn.
Ngày hôm sau, Tô Niệm Tinh và giám sát Lương đến xưởng sản xuất xe đạp thị sát, các vệ sĩ thị lại đi làm thủ tục sang tay, chuyến bay cất cánh vào ba giờ chiều nên hai giờ phải qua bên đó là được. Buổi trưa, bọn họ ăn cơm ngay tại xưởng, trong tương lai, nhà ăn này sẽ bị dỡ bỏ.
Nếu bỏ mấy nơi như nhà ăn, vườn trẻ và trường kỹ thuật đi là có thể dọn ra một diện tích đất trống rất lớn. Tô Niệm Tinh liếc mắt nhìn qua, ít nhất có thể xây được hai tòa nhà văn phòng.
Lúc ăn cơm, xưởng trưởng đi qua bên này: "Bà chủ, khi nào thì xưởng trưởng mới sẽ tới?"
Tô Niệm Tinh đáp qua loa: "Sẽ tới nhanh thôi, ông cứ dẫn dắt trước đi đã."
Cô nghiêng đầu quan sát ông ta: "Có chuyện gì sao?"
Xưởng trưởng gật đầu: "Bà chủ, tôi cũng muốn gia nhập vào bộ phận phát triển."
Tiên lương của xưởng trưởng không cao, hơn nữa còn phải hao tâm tổn trí quản lý nhiều nhân viên trong xưởng như thế, đợi xưởng trưởng mới tới rồi, ông ta sẽ thành lãnh đạo số hai. Ai mà chẳng biết lãnh đạo số hai khó làm nhất.
Mà ông ta cũng đã từng này tuổi rồi, đã không còn coi trọng quyên lợi đến thế nữa, mà chỉ muốn kiếm nhiều tiền thôi, kiếm rồi còn xây nhà cho con trai nữa.
Tô Niệm Tinh gật đầu: "Được chứ, sau này đợi người tới rồi thì ông có thể đến bộ phận phát triển, nhưng trước khi người đó tới, ông vẫn phải quản lý công xưởng cho tốt, không thể giống như trước đây, coi công xưởng thành nhà kho, ai cũng có thể vào được."
Xưởng trưởng nhìn cô với vẻ ngạc nhiên, ngoài miệng thì lại nói: 'Không thể nào."
Tô Niệm Tinh nhìn ông ta với vẻ cười như không cười, câu này cũng không phải là suy đoán lung tung của cô đâu, công xưởng quốc doanh theo chế độ công hữu, tất cả mọi người đều muốn được chia một bát canh cả.
"Nếu như xưởng tư nhân xuất hiện loại chuyện này vậy nó thuộc vào hành vi trộm cắp đấy.' Tô Niệm Tinh kêu ông ta quản lý cho nghiêm một chút: "Tôi nói có thể sẽ hơi khó nghe, nhưng nếu xảy ra chuyện gì thì tôi sẽ không nhân nhượng cho bất cứ ai đâu, bây giờ công việc ở bên ngoài cũng khó kiếm lắm đấy."
Xưởng trưởng gật đầu: "Vâng vâng vâng, tôi nhất định sẽ quản lý nghiêm khắc hơn."
Tô Niệm Tinh đã đánh xong rồi cũng phải đúng lúc xoa dịu: "Tôi tin ông, sau này tôi vẫn còn phải dựa vào ông nữa mà."
Xưởng trưởng rời đi với vẻ nơm nớp lo sợ.
Hơn một giờ chiều thì toàn bộ vệ sĩ quay trở vê, bọn họ xách hành lý, chuẩn bị bắt taxi đến sân bay, nhưng vừa mới chuyển hành lý lên xe thì lại thấy dân cảnh hớt hải chặn trước chiếc taxi của cô: "Cô Tô! Cô Tôi"
Tô Niệm Tinh nhìn bọn họ với vẻ nghi ngờ: "Các anh làm gì thế?"
Chẳng lẽ đội cảnh sát không tìm được cha mẹ ruột của Kim Bảo sao? Không thể nào? Ở cùng một phòng bệnh, lại còn là vợ quân nhân, tính mục tiêu đã cao đến thế rồi.
Hay là trong ba mươi sáu đứa trẻ vẫn còn có người chưa tìm ra được cha mẹ ruột nữa?
Dân cảnh đập hai tay vào mui xe, mệt đến mức thở không ra hơi: "Cô Tô, cô Tô, đây là cục trưởng cục cảnh sát."
Anh ta vòng qua đầu xe để giới thiệu với Tô Niệm Tinh. Tô Niệm Tinh thuận theo tâm nhìn của anh ta để trông qua, đó là một người đàn ông trung niên, không có cái bụng bia mà quan viên nên có, ngược lại trông gây gò và chín chắn lắm, cộng thêm làn da ngăm đen, trong mỗi một hành động còn lộ ra khí chất quân nhân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận