Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 1165: Có Thể Để Chúng Tôi Bàn Bạc Trước Được Không?

Chương 1165: Có Thể Để Chúng Tôi Bàn Bạc Trước Được Không?Chương 1165: Có Thể Để Chúng Tôi Bàn Bạc Trước Được Không?
Mấy vị dân cảnh đưa mắt nhìn nhau, đây cũng được tính là mê tín dị đoan rồi chứ?
Nhưng nếu tên lừa đảo này thật sự gây án nhiều lần vậy khi tuyên án cũng sẽ nặng hơn một chút, hơn nữa, bọn họ cũng sẽ giải cứu được thêm một gia đình và công lao của bọn họ cũng sẽ lớn hơn.
Sức cám dỗ này quá lớn, cũng đáng để mạo hiểm một phen.
Dân cảnh to gan không vội từ chối mà liếc mắt ra hiệu cho những người khác: "Có thể để chúng tôi bàn bạc trước được không?"
Tô Niệm Tinh gật đầu rồi nhìn mấy vị dân cảnh này sang phòng họp bên cạnh.
Trải qua mấy phen bàn bạc của bọn họ, cuối cùng vẫn chấp nhận ý kiến của cô và mời cô đi xem bói cho tên lừa đảo.
Tô Niệm Tinh đi một mình vào trong phòng thẩm vấn để gặp tên lừa đảo, so với ngày hôm qua thì cả người anh ta đã tiều tụy hơn rất nhiều.
Tô Niệm Tinh không vội xem bói cho anh ta mà hỏi: "Tại sao anh lại muốn giết Lượng Lượng? Cậu bé vẫn còn nhỏ như vậy cơ mà."
Tên lừa đảo nhìn chằm chằm vào cô, cho rằng cô là cảnh sát, một lúc lâu sau anh ta mới trả lời: "Nó nhớ được nhà mình."
Tô Niệm Tinh khó tin, chỉ bởi vì Lượng Lượng quá mức hiểu chuyện, biết được địa chỉ nhà mình cho nên người này mới đang tâm giết chết cậu bé?
Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng kiềm chế cơn buồn nôn để nắm lấy ngón tay của anh ta, sau đó cô nhanh chóng nhìn thấy một căn nhà bẩn thỉu, rộng khoảng hơn hai mươi mét vuông, không có đèn mà chỉ có một cửa kính cũ kỹ, vài chùm sáng hắt từ bên ngoài vào bên trong phòng, từ đó có thể nhìn thấy mấy cái đầu kề san sát nhau, tụi nhỏ phát ra tiếng kêu ưm ưm như tiếng con thú nhỏ, vừa đáng thương vừa vô lực.
Người đàn ông trước mặt này ngậm cọng rơm khô đẩy cửa đi vào, anh ta cười khà khà nhìn đám nhỏ bên trong như nhìn một xấp tiền mặt dày cộp, trong mắt anh ta chỉ có tiền mà thôi.
Anh ta cầm một quyển sổ lên đếm: "Một, hai, ba... ba mươi sáu..."
Căn phòng không lớn lại nhồi nhét đến ba mươi sáu đứa trẻ, lớn nhất còn chưa quá năm tuổi mà nhỏ nhất chỉ vừa mới đầy tháng, đang nằm trên một cái giường nát ở góc phòng khóc oa oa.
Sau khi đếm xong, anh ta đóng cửa phòng lại rồi cúi người trước một người đàn ông đang ngồi trong phòng khách: "Anh Lục, đã đếm xong rồi, không thiếu."
Người đàn ông được gọi là anh Lục kia trông có vẻ hàm hậu và chân chất, không hề có một chút vẻ gian trá và nham hiểm mà bọn lừa đảo thường có chút nào, ngược lại, gã trông bình thường như một anh nông dân vậy.
Gã lật xem quyển ghi chép: "Lão Lý ở Đông Gia Thôn muốn một bé trai, lão Trân muốn một cô vợ... mày giao một đứa cho lão Lý đi, rồi kêu lão Trần giao đứa làm vợ."
Lão Lưu không có ở đây, anh Lục gân cổ lên hét một tiếng, rất nhanh đối phương đã chạy từ một căn phòng khác ra ngoài, trên gương mặt anh ta vẫn còn giữ nguyên nụ cười đắc ý và thỏa mãn: “Anh Lục, em đây!"
Anh Lục lườm anh ta một cái: 'Mày yên phận một chút cho tao, chúng ta cần phải bán được với giá tốt, nếu con nhỏ đó chết thì tao không tha cho mày đâu."
Lão Lưu túm dây buộc quần: "Không đâu, anh Lục, anh cứ yên tâm, em hiểu quy tắc mà, em không làm gì nó cả, nó cũng không chết được đâu, em trói kỹ lắm rồi!"
Anh ta vừa dứt lời thì trong căn phòng mà anh ta vừa mới chạy ra phát ra tiếng đập cửa râm rầm, sau đó chính là những tiếng hu hu hu hu.
Sắc mặt lão Lưu lập tức trắng bệch, đại khái là quá mất mặt nên trên gương mặt anh ta chợt lóe lên vẻ u ám, anh ta quay đầu sải bước đi về phía căn phòng đó rồi nhấc chân đá bay cửa phòng, sau đó những tiếng quất roi chan chát vang lên.
Lúc trở ra ngoài thì âm thanh cũng đã mất hẳn: "Anh Lục, xong rồi!"
Anh Lục cũng không tính toán với anh ta: "Bán lẹ một chút đi, đừng có làm chậm trễ chính sợ, tao ở Lục Tây Thôn đợi tụi mày thắng lợi trở về!"
"RõI"
Hai người đồng thanh hô.
Tô Niệm Tinh nhìn video này, đại khái thì đây là lúc mà tên lừa đảo này hài lòng và đắc chí nhất, thời gian chỉ vừa mới qua có ba ngày, có khả năng phần lớn tụi nhỏ vẫn chưa bị chuyển đi.
Mà địa điểm trong video cũng được người đàn ông tên là anh Lục kia tiết lộ rất rõ ràng rồi.
Cô buông tay tên lừa đảo ra, ánh mắt như thanh kiếm tẩm độc chỉ hận không thể chém đối phương thành vạn mảnh.
Cô nhìn anh ta với vẻ u ám: "Đồng bọn của anh nhất định sẽ bị bắt sống. Anh Lục tốt của anh và cả lão Lưu kia cũng sẽ nhanh chóng vào đây với anh thôi!"
Tên lừa đảo nhìn Tô Niệm Tinh với vẻ kinh hãi, rõ ràng anh ta không biết tại sao cô lại biết anh Lục và lão Lưu.
Rõ ràng cô không hề hỏi gì cả nhưng lại như đã có dự tính trước trong lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận