Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 233: Mang Thai

Chương 233: Mang ThaiChương 233: Mang Thai
Tô Niệm Tinh sảng khoái đồng ý.
Đang định nói chuyện thì trong tiệm lại có khách, A Trân đang gọi cô.
Tô Niệm Tinh vén rèm lên đi ra đằng trước, lại phát hiện có hai người đàn ông mặc tây trang, đi giày da. Đối phương nói mình là vệ sĩ của Trương Mộng Yên, bên kia mời cô tới nhà xem bói.
Tô Niệm Tinh sững sờ, làm phú bà rồi đúng là khí thế cũng lớn hơn hẳn, không còn tự mình ra cửa nữa mà trực tiếp mời cô tới nhà, sự thay đổi này cũng quá lớn rồi thì phải?
Trong lòng cô oán thâm nhưng ngoài mặt thì lại tươi cười, giao tiệm lại cho A Trân rồi thu dọn đồ nghề xem bói bỏ vào trong túi, cuối cùng mới đi ra khỏi tiệm, ngồi lên xe.
Đến ngôi nhà sang trọng của nhà họ Lý, Tô Niệm Tinh gặp được Trương Mộng Yên trong phòng ngủ, cô ta đang nằm trên giường như vậy, bộ dáng mất hết tinh thần, vừa trông thấy Tô Niệm Tinh cũng chỉ gật nhẹ đầu một cái coi như đã chào hỏi.
Tô Niệm Tinh không trách cô ta thất lễ vì sắc mặt của đối phương thật sự quá kém: "Cô sao vậy? Có phải có chỗ nào đó không thoải mái không?”
Trương Mộng Yên sờ bụng dưới bằng phẳng của mình: "Tôi không sao, chỉ là mang thai rồi, tuổi tác đã lớn, bác sĩ kêu tôi nằm yên dưỡng thai."
Tô Niệm Tinh trợn mắt há hốc mồm, nếu như cô gái trẻ trước đó kia là vô tri thì đây tương đương với có ý định mưu sát rồi còn gì.
Cô quả thật khó mà tin được: "Ông ta kêu cô mang thai sao? Cô đã lớn tuổi như vậy rồi mà ông ta còn bắt cô đẻ con, thế này không phải là lấy mạng cô ra để đùa hay sao?"
Trương Mộng Yên xoa bụng mình: "Không phải anh ta mà là tôi kiên trì muốn mang thai."
Tô Niệm Tinh sững sờ: "Tại sao? Cô đã hơn bốn mươi tuổi rồi, sản phụ lớn tuổi cũng khó khăn lắm đó."
Trương Mộng Yên đã nằm quá lâu rồi nên mông thấy hơi khó chịu, cô ta điều chỉnh tư thế nửa người dưới rồi mới tiếp tục mở miệng: "Tôi không còn trẻ tuổi nhưng anh ta còn lớn hơn tôi mười mấy tuổi lận, nếu như anh ta đi rồi, cô cảm thấy tôi với con gái còn có thể được chia bao nhiêu?"
Trong lúc nhất thời, Tô Niệm Tinh không biết nên trả lời thế nào.
Lý Gia Hào và Trương Mộng Yên qua lại mười mấy năm nay chắc chắn cũng đã từng gặp Tử Tử. Nhưng Tử Tử cũng không thân thiết với vị cha dượng này bao nhiêu. Một khi Lý Gia Hào qua đời, Trương Mộng Yên lại không có con chắc chắn sẽ không được chia bao nhiêu tài sản.
Trương Mộng Yên tính toán cho bản thân mình cũng không có gì đáng trách cả.
Thời gian thật sự có thể thay đổi một người.
Rõ ràng mấy tháng trước, Trương Mộng Yên vẫn còn đang nhớ nhung chồng cũ nhưng bây giờ lại mang thai và sinh con cho người chồng hiện giờ.
Sự thay đổi này cũng quá lớn rồi thì phải?
"Anh ta vẫn luôn có tư tưởng truyền thống, nhiều năm như vậy chỉ có mỗi hai đứa con gái, tình nhân thì nhiều vô số, chỉ là không có người nào đẻ con trai cho anh ta." Trương Mộng Yên dùng tay chống cằm: "Cuối cùng tôi thuyết phục anh ta đi làm thụ tinh ống nghiệm, anh ta đã đồng ý, tôi cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội này. Tô Niệm Tinh nhìn chằm chằm vào cô ta, Trương Mộng Yên trọng tình cảm của ngày trước hình như đã chết rồi, người trước mặt này dường như chỉ có vỏ ngoài của cô ta, còn bên trong đã sớm đổi thành một người khác.
Trương Mộng Yên thấy cô nhìn mình chòng chọc mà không nói, hình như cũng đoán được cô đang nghĩ gì, cô ta sờ mặt mình, chậm rãi bảo: "Tôi chỉ chán ghét việc bị anh ta chi phối cuộc đời, tôi muốn cược vì bản thân một phen.
Nếu như thắng cược thì tương lai của tôi sẽ xán lạn, còn nếu thua cược cũng vẫn không kém hơn bây giờ được."
Tô Niệm Tinh nhìn gương mặt đã không còn thanh xuân nữa nhưng vẫn nho nhã và đoan trang như cũ kia, cô biết tại sao Trương Mộng Yên lại gả cho Lý Gia Hào.
Cuộc đời suốt mười mấy năm trước của cô ta đã bị người khác sắp xếp rất rõ ràng, cô ta giống như một con rối gỗ có dây để mặc cho người điều khiển.
Nhưng cô ta không cam lòng, cô ta muốn kiểm soát vận mệnh của mình cho nên cô ta mới muốn sở hữu sức mạnh giống như Lý Gia Hào.
Nhưng Tô Niệm Tinh đã đánh giá sai lòng kiên nhẫn của Trương Mộng Yên, cô ta không cam tâm đợi đối phương già rồi mới nắm quyền lực sau, nếu như cô ta sinh con trước vậy sẽ có thêm một phần bảo đảm cho mình.
Trương Mộng Yên thấy Tô Niệm Tinh mở to đôi mắt sáng ngời nhìn thẳng vào mình mà có hơi buồn cười, xoa nhẹ gò má cô: "Cô đáng yêu thật đấy!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận