Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 1092: Đồ Tốt Cũng Không Có Phân Cho Cô

Chương 1092: Đồ Tốt Cũng Không Có Phân Cho CôChương 1092: Đồ Tốt Cũng Không Có Phân Cho Cô
Đợi bọn họ ăn bữa cơm này xong thì con điện thoại di động của Lục Uyển Thư cũng vang lên, đầu dây bên kia báo ra một tin tốt, trên gương mặt của cô ta lập tức hiện ra nụ cười say mê, thậm chí còn ngâm nga nhạc: "Nào, cụng thêm chén nữal"
Tô Niệm Tinh cụng ly với cô ta, trong nháy mắt này, cô dường như nhìn thấy được khí thế đại tiểu thư từ trên người Lục Uyển Thư, dùng giọng điệu dịu dàng để bình thản ra mệnh lệnh đúng là ngầu thật."
"Sao thế?" Lục Uyển Thư uống hết nửa ly rượu vang, ngón tay cong lại gõ lên mặt bàn, thấy cô nhìn mình với hai mắt tỏa sáng mà có hơi mất tự nhiên.
Tô Niệm Tinh gãi đầu cười vu vơ, cảm thấy xấu hổ với suy nghĩ của mình: "Tôi chỉ cảm thấy bộ dáng vừa rồi của cô rất đẹp!"
Lục Uyển Thư cười nhẹ một tiếng, đôi mày hơi nhíu lại, lay ly rượu trong tay rồi lại nhấp một hớp: "Trên đời này có vài người luôn coi thường nữ giới, tôi nhất định phải cho anh ta biết kết cục của việc khinh thường phụ nữ mới được."
Cô ta chậm rãi lau ngón tay mình: "Tôi đi trước nhé, sau này có gì cần tôi vẫn sẽ tới tìm cô."
"Được."
Tô Niệm Tinh dẫn Đại đao cùng trở về quán ăn, vừa mới xuống xe đã thấy càng hàng xóm đứng bên lề đường nói chuyện phiếm với người ta.
Thím An đang xịt nước hoa cho hàng xóm mà mình quen biết để bọn họ ngửi thử mùi hương: "Cả đời này của tôi vất vả chịu khó, chưa từng được hưởng thụ sự quan tâm của chồng dù chỉ một chút, nhưng không ngờ đại sư tới Mỹ một chuyến còn mang quà về cho chúng tôi."
"Oa, chai nước hoa này không rẻ đâu nhé, đại sư tốt với cô thật đấy, xem ra sau này tôi cũng phải tới quán cô ấy ăn cơm mới được, nói không chừng lần sau cô ấy cũng sẽ tặng tôi một chai."
Thím An vui vẻ: "Đã bảo cô qua đó ăn cơm từ lâu rồi mà cô không chịu nghe cơ, lần này thì hay rồi? Đồ tốt cũng không có phần cho cô."
Tô Niệm Tinh có hơi xấu hổ, kêu tài xế lái lên thêm một đoạn nữa, cô phải xem quán mới trang trí đến đâu rồi.
Chiếc xe taxi đỗ lại, Tô Niệm Tinh đi vào cửa hàng mới, bên này đã thay đổi rất nhiều, qua vài ngày nữa là có thể khai trương được rồi.
Chú Minh đi từ bên ngoài vào trong, mỉm cười nói: "Cửa hàng mới trang trí không tồi đấy chứ? Ngày nào tôi cũng qua đây trông hộ cô đấy, cô bày thêm cục phong thủy nữa là đảm bảo tiên vào như nước."
Tô Niệm Tinh nở nụ cười: "Vậy cháu nhờ lời cát lành của chú nhé."
"Khi nào thì khai trương vậy? Sau này chúng tôi có thể qua bên này tụ tập được không, ở quán ăn sẽ làm ảnh hưởng đến việc làm ăn của cô, còn ở đây sẽ đỡ hơn một chút." Chú Minh nhìn cửa hàng, chỉ mong sao cô có thể khai trương sớm một chút.
Tô Niệm Tinh thật sự vẫn chưa nghĩ xong: "Cháu phải kêu bà A Hương chọn ngày lành tháng tốt đã”"
Xem cửa hàng xong, cô lại đến mấy quán ăn khác để tặng quà cho nhân viên, sau đó lại đi đến tòa nhà văn phòng một chuyến.
Phạm Minh nhìn thấy cô đến cũng vội vàng đi lên đón: "Bà chủ, cô về rồi?"
Tô Niệm Tinh đặt quà xuống bên cạnh kế toán và kêu anh ta phát xuống cho nhân viên, sau đó lại đi vào văn phòng, hỏi Phạm Minh gần đây thế nào, có chuyện gì không?
Phạm Minh đưa sổ sách cho cô: "Gần cuối năm rồi nên việc kinh doanh cũng tốt hơn bình thường một chút. Gần đây tôi đã xem thêm ba mặt tiền mới, dự định tiếp tục mở chỉ nhánh thêm, tôi đã bàn tiền thuê với chủ tiệm rồi, bây giờ chỉ đợi cô ký nữa thôi."
Tô Niệm Tinh nhận lấy báo cáo của anh ta: "Vậy tiếp tục mở đi."
"Các cửa hàng trước đấy của cô đều là mua, lần này có cần mua luôn không?" Phạm Minh hỏi tiếp.
Tô Niệm Tinh nghĩ đến giá nhà ở Hương Giang năm 1994 sẽ trượt dốc, còn không bằng về nội địa mua cho rồi, vì thế phất tay từ chối: "Thuê thôi."
Cô lại nhắc thêm một điều: "Công ty chúng ta cũng coi như đã đi vào quỹ đạo rồi, tôi cũng sẽ thực hiện lời hứa trước đây của mình.
Như vậy đi, anh kêu bên tài vụ phát hành cổ phiếu, từ cấp dưới anh đều có thể mua cổ phần tương ứng. Các anh bỏ ra một nửa, công ty sẽ bỏ một nửa còn lại.
Ba năm sau có thể tìm tài vụ để bán lại với giá khốc, đương nhiên, nếu như lên thị trường thì giá cổ phiếu lại không dễ nói. Nhân viên tự nguyện, không ép buộc."
Phạm Minh hơi sững sờ: "Bà chủ, cô muốn lên thị trường sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận