Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 1144: Hóa Ra Còn Có Cả Sự Khác Biệt Này Nữa

Chương 1144: Hóa Ra Còn Có Cả Sự Khác Biệt Này NữaChương 1144: Hóa Ra Còn Có Cả Sự Khác Biệt Này Nữa
Tô Niệm Tinh lại hỏi ông ta: "Thế bên cục quản lý đất đai thế nào rồi? Bây giờ có đất đang rao bán không?”
Trương An Khang có hơi khó xử: "Đất đai ở Bắc Kinh đợi phúc đáp rất lâu, cục quản lý đất đai cũng phải mở cuộc họp thảo luận rồi mới có thể quyết định được, cô đợi thêm hai ngày nữa nhé, tôi nhất định sẽ hỏi giúp cô."
Tô Niệm Tinh nhíu mày, hóa ra còn có cả sự khác biệt này nữa à.
Nửa tiếng sau, bọn họ hẹn gặp mặt nhau tại phòng họp chính phủ để trao đổi công việc thu mua xưởng sản xuất xe đạp.
Bởi vì đây là xí nghiệp quốc doanh nên những nhân vật chủ chốt tham gia cuộc họp có mấy lãnh đạo của ủy ban giám sát và quản lý tài sản nhà nước Trung Quốc, chức vụ cao nhất là chủ nhiệm, ngoại trừ vậy ra còn có xưởng trưởng, bí thư, phó bí thư, phó xưởng trưởng, chủ tịch công hội, bí thư ủy ban kỷ luật và tổng công của xưởng sản xuất xe đạp.
Ngay khi Tô Niệm Tinh nói ra yêu cầu của mình, mấy vị lãnh đạo của xưởng sản xuất xe đạp lập tức phản đối ngay, vì nếu như cô toàn quyền thu mua vậy mấy lãnh đạo trong xưởng như bọn họ sẽ thất nghiệp hết. Cho dù có mua đứt tuổi nghề công tác của bọn họ thì đã sao?
Lẽ nào đến độ tuổi này như bọn họ rồi còn có thể đi làm công được nữa hay sao?
Tô Niệm Tinh lại bổ sung: "Tôi không cho tất cả nghỉ việc hết mà vẫn sẽ tuyển công nhân ưu tú."
Nhưng lời nói của cô rõ ràng vẫn không thể khiến bọn họ yên tâm.
Phó chủ nhiệm Vương của ủy ban giám sát và quản lý tài sản nhà nước Trung Quốc kêu mấy vị lãnh đạo của xưởng sản xuất xe đạp đừng kích động: "Đây chỉ là giai đoạn bàn bạc mà thôi, cô ấy đưa ra yêu cầu và chúng ta có thể thương lượng cơ mà."
Phó chủ nhiệm Vương kêu Tô Niệm Tỉnh tiếp tục nói.
Tô Niệm Tinh bèn lấy nội dung đã liệt kê sẵn từ hôm qua ra: "Tôi hy vọng hủy bỏ mấy phúc lợi như nhà ở phúc lợi, nhà trẻ, bệnh viện, trường kỹ thuật và đại học công nhân viên chức. Bây giờ có rất nhiều sinh viên đại học có tố chất tốt hơn, tôi muốn chọn nhân tài từ trong số họ để họ nghiên cứu về sản phẩm mới."
"Nếu cô muốn thu mua toàn bộ vậy đương nhiên mấy phương diện này đều có thể lược bỏ hết, đây không phải vấn đề, nhà trẻ có thể bán cho trường công lập khác, nhà ở phúc lợi, bệnh viện, trường kỹ thuật và đại học công nhân viên chức cũng như vậy."
Về điểm này thì mấy vị lãnh đạo của xưởng sản xuất xe đạp đều không có ý kiến, nhưng bọn họ vẫn phải bổ sung: "Nhà ở phúc lợi hiện nay không thể thu hồi được, bên trên còn phải phát giấy chứng nhận cho chúng tôi."
Ngược lại, Tô Niệm Tinh cũng không thật sự mất tình người đến như thế, cô không có ý kiến gì đối với chuyện này cả, phía bên ủy ban giám sát và quản lý tài sản nhà nước Trung Quốc đồng ý sẽ phát giấy chứng nhận cho bọn họ.
Tiếp theo đấy lại bàn thêm một vài vấn đề chi tiết nhỏ nhặt nữa, cũng không có vấn đề gì phát sinh hết, nhưng về phương diện nhân công thì bọn họ lại không thương lượng thành công.
Các lãnh đạo của xưởng sản xuất xe đẹp không cho phép sa thải công nhân, thậm chí đến ngay cả lãnh đạo của ủy ban giám sát và quản lý tài sản nhà nước Trung Quốc cũng đang khuyên. Tô Niệm Tinh chỉ đành nhường một bước, nói chỉ nhận một phần ba nhân công mà thôi, nhưng bọn họ vẫn kiên trì muốn giữ lại 80% công nhân và toàn bộ lãnh đạo.
Tô Niệm Tinh cảm thấy tư tưởng của mấy lãnh đạo này đều theo kiểu kinh tế kế hoạch, không có lợi cho việc vận hành công xưởng tư nhân, nhưng mấy người này lại không chịu nhường một bước nào hết khiến cô có hơi đau đầu.
Bên ủy ban giám sát và quản lý tài sản nhà nước Trung Quốc thấy hai bên không bàn được, tiếp theo đấy còn phải chỉ đạo công tác thu mua xưởng phích nước nữa, vì thế mới bảo các lãnh đạo của xưởng sản xuất xe đạp trở về đợi tin tức.
Tình hình ở bên xưởng phích nước cũng giống với xưởng sản xuất xe đạp, gỡ bỏ các bộ phận phúc lợi thì được nhưng không được sa thải nhân viên.
Bàn chuyện suốt bốn tiếng đồng hồ đã đến mười hai giờ, Tô Niệm Tinh đói đến mức da bụng dính vào da lưng nên chỉ có thể tạm thời dừng cuộc họp.
Buổi chiều cô còn có việc cho nên kêu bọn họ cân nhắc kỹ càng rồi hãy tới gọi cô.
Hành động này có nghĩa là không còn đường xoay sở nữa khiến sắc mặt của các lãnh đạo xưởng phích nước đều không dễ coi cho lắm.
Trương An Khang ở bên cạnh giảng hòa: "Chuyện gì cũng có thể thương lượng được mà, nào có việc gì một phát ăn ngay đâu.'
Bạn cần đăng nhập để bình luận