Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 176: Bà Cảm Thấy Cô Ấy Bói Có Chuẩn Không

Chương 176: Bà Cảm Thấy Cô Ấy Bói Có Chuẩn KhôngChương 176: Bà Cảm Thấy Cô Ấy Bói Có Chuẩn Không
Các phú bà đưa mắt nhìn nhau, trông có vẻ hơi khó tin.
Vương tiểu thư kéo kéo cánh tay của Lý Anh Kiệt rồi nhỏ giọng hỏi: "Trương tiên sinh có từng bói qua mấy chuyện này chưa?”
Lý Anh Kiệt lắc đầu, chú Trương chưa bao giờ từng bói qua mấy chuyện này hết. Trên thực tế, chú Trương chỉ từng xem đại phê cho cha anh ta một lần: Nói tương lai ông ta có thể kiếm được rất nhiêu tiên, nhưng khi nào mới có thể trở thành phú hào số một thì lại không nói.
Nhưng cô gái trẻ mới hai mươi tuổi ở trước mặt này lại có thể nói ra được một cách chi tiết như vậy, hơn nữa còn chắc như đỉnh đóng cột, không hề lòng vòng quanh co chút nào lại khiến anh ta tin ba phần.
Lý Anh Kiệt giơ ly rượu trong tay, ý tứ nâng chén với Tô Niệm Tinh: "Vậy thì nhờ lời cát lành của cô."
Anh ta vừa định dẫn Vương tiểu thư rời đi thì Tô Niệm Tinh lại gọi anh ta: "Vương tiểu thư, Lý tiên sinh, tôi muốn đăng quẻ tượng ngày hôm nay lên, có được không?"
Vương tiểu thư có hơi chần chừ còn Lý Anh Kiệt thì lại gật đầu với vẻ hờ hững: "Chỉ cần cô không sợ bị vả mặt thì tôi cũng chẳng có ý kiến gì hết."
Thái độ nhạt thếch như nước lã này, có thể thấy anh ta không tán đồng với quẻ tượng của cô cho lắm.
Vương tiểu thư móc mấy tờ đô la Hồng Kong từ trong túi ra đưa cho cô rồi vội vàng đi theo bạn trai rời khỏi chỗ này.
Người xung quanh bàn luận sôi nổi: "Bà cảm thấy cô ấy bói có chuẩn không?” "Ai mà biết được? Ít nhất phải mười năm sau mới có thể nghiệm chứng."
Có người lại cảm thấy rất thú vị, xem một chút cũng không sao cả nên kêu Tô Niệm Tinh cũng xem giúp cô ta khi nào mới có thể được như ước nguyện.
Tô Niệm Tinh nhìn chỉ tay của đối phương mới biết phú bà này muốn bói xem khi nào thì cô ta mới có thể được thừa kế gia sản.
Tô Niệm Tinh không đưa ra ngày tháng cụ thể mà chỉ rút ngắn thời gian thành trong vòng ba năm.
Phú bà rất hài lòng, trả tiền xem quả rồi vui sướng rời đi.
Tiếp theo đấy cũng không có người nào tới tìm Tô Niệm Tinh xem bói nữa vì thợ chụp ảnh đã gọi bọn họ qua chụp ảnh rồi.
Tô Niệm Tinh thân là người bạn thứ hai duy nhất của Trương Mộng Yên nên có thể chụp ảnh riêng với cô dâu.
Chụp ảnh chung xong các khách khứa trao đổi với nhau, Trương Mộng Yên kéo Tô Niệm Tinh đến bên cạnh nói chuyện: "Anh ta cho tôi sính lễ hai nghìn vạn, tôi không am hiểu làm ăn nên muốn nhờ cô xem giúp tôi nên đâu từ vào cái gì mới có thể kiếm được tiền?"
Tô Niệm Tinh hơi sững sờ, hai nghìn vạn á?
Con số này nghe qua sao cứ thấy quen quen đến vậy nhỉ?
Trương Mộng Yên thấy vẻ mặt của cô hoang mang bè chủ động giải thích: "Tôi kêu anh ta cho tôi tiền, nếu tôi đã đáng giá như vậy thì tại sao phải bán mình cho người khác chứ. Tự tôi sẽ bán tôi, ít nhất thì tiên cũng rơi vào tay tôi.
Trong lúc nhất thời, Tô Niệm Tinh lại không biết nên nói gì mới phải.
Cô ta chắc chắn sẽ rất đau lòng đi? Dù sao cũng bị người mà mình yêu nhất phản bội cơ mà.
Trương Mộng Yên hoàn toàn không để ý, tiếp tục nhờ cô chỉ dạy.
Mấy chuyện làm ăn khác thì Tô Niệm Tinh không biết, cô chỉ biết tương lai giá nhà ở Hương Giang sẽ tăng vùn vụt, vì thế kiến nghị cô ta mua nhà: "Cô có thể mua nhà ở Hương Giang và cũng có thể vào nội địa đầu tư. Tương lai bên Thâm Quyến sẽ phát triển rất không tồi, là một thành phố có xác suất báo đáp đầu tư rất cao, bất động sản và công xưởng đều được hết."
Trương Mộng Yên không hiểu về nội địa cho lắm, hơn nữa cô ta cũng không giỏi kinh doanh làm ăn, rất nhanh cô ta đã nảy ra sáng kiến: "Tôi sẽ mua nhà ở Hương Giang, cảm ơn cô nhiều."
Buổi hôn lễ này được tổ chức rất muộn, thẳng cho đến chín giờ mới mở tiệc, hơn nữa điều khiến cô rất bất ngờ là toàn bộ món ăn ở bên này đều do nhân viên công tác chia phần chứ không đặt hết lên bàn cùng một lúc.
Ăn cơm xong, khách khứa có xe sẽ tự mình lái xe rời đi, còn người không có xe như Tô Niệm Tinh sẽ được Lý gia phái người đưa về chỗ ở.
Bước ra khỏi khách sạn, cô bất ngờ đụng mặt chồng cũ - Thôi Diêu Đống của Trương Mộng Yên. Anh ta bị một đám bảo vệ chặn lại.
Mấy người kia không cho anh ta lại gân khách sạn nhưng bảo vệ cũng không có quyên giam cầm sự tự do của người khác mà chỉ có thể cản trước mặt đối phương, không cho anh ta lại gân địa bàn của khách sạn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận