Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 170: Tất Cả Đều Chỉ Là Dối Trá Hết

Chương 170: Tất Cả Đều Chỉ Là Dối Trá HếtChương 170: Tất Cả Đều Chỉ Là Dối Trá Hết
Ánh mắt Lý Gia Hào nhìn người đàn ông mang theo vài phần châm chọc, hai bàn tay của ông ta đan vào nhau: "Được! Cứ làm theo lời anh nói đi, cho anh hai nghìn vạn, nhưng anh phải khiến cô ấy chịu từ bỏ, không còn nhớ thương gì anh nữa."
Thôi Diêu Đống đồng ý ngay, hoàn toàn không để ý gì cả: "Anh thích người đẹp hết thời còn tôi thì không có sở thích đó, vẫn là người đẹp trẻ tuổi thích hợp với tôi hơn."
Tô Niệm Tinh rút tay về, suýt chút nữa thì tức đến bật cười.
Hai người đàn ông này đã tự ý quyết định tương lai của Trương Mộng Yên.
Người nào cũng luôn miệng nói yêu cô ta nhưng lại dây dưa không dứt với người phụ nữ khác. Một người thì còn quá đáng hơn thế, trực tiếp bán vợ mình đi.
Tô Niệm Tinh nhìn Trương Mộng Yên, trong lúc nhất thời không biết có nên nói cho đối phương biết sự thật hay không. Nếu như đối phương đi chất vấn Lý Gia Hào, ông ta vừa có tiên vừa có thế, liệu có qua đây gây rắc rối cho cô không?
Cô chỉ là một người bình thường, cũng không đắc tội nổi với loại nhân vật lớn như vậy được đâu.
Trương Mộng Yên thấy cô không nói gì cả, còn tưởng cô không đồng ý xem quẻ giúp mình nên vội vàng kéo tay áo cô: "Đại sư, cầu xin cô, bây giờ tôi không biết phải làm thế nào cả.
Cô nói xem, liệu chúng tôi có thể dẫn con gái ra nước ngoài được không?
Ra nước ngoài rồi, Lý Gia Hào sẽ không làm gì được chúng tôi nữa. Đi đến nước nào mới tốt đây?
Nước Mỹ?
Hay là Canada?”
Vừa rồi Tô Niệm Tinh vẫn còn do dự nhưng khi nghe thấy dự định này của cô ta, cô theo bản năng lên tiếng ngăn cản: "Không được!"
Một tên đàn ông đến ngay cả vợ mình cũng bán đi được, anh ta không có trái tim. Ra nước ngoài rồi, kết cục của Trương Mộng Yên sẽ chỉ có thảm hại hơn hiện tại mà thôi.
Tô Niệm Tinh đấu tranh nhiều lần rồi vẫn quyết định nói ra sự thật, nhưng cô vẫn phải tiêm một liều thuốc tê cho đối phương trước: "Tôi nói ra rồi nhưng cô cũng đừng vội kích động, nhất định phải bình tĩnh, từ từ suy nghĩ tiếp theo đó phải làm thế nào."
Trương Mộng Yên thấy cô bằng lòng xem bói giúp mình mà mừng đến mức cười tươi như hoa nở, vội vàng gật đầu đồng ý: "Được được được, tôi nhất định sẽ bình tĩnh."
Tô Niệm Tinh nói lại rõ ràng đầu đuôi ngọn ngành nội dung xem quẻ của mình ra.
Trương Mộng Yên suýt chút nữa thì cho rằng mình đã nghe lầm, thẳng cho đến khi cô ta nhiều lân xác nhận lại mới chịu chấp nhận quẻ tưởng không hề xảy ra vấn đề gì cả.
Cả người cô ta rơi vào trong ngây dại, lần này đả kích phải chịu còn nghiêm trọng hơn lần trước.
Dù sao thì chết ở ngoài biển cũng là chuyện ngoài ý muốn. Cô ta được tình yêu của người chồng bảo phủ kín kẽ nhưng bây giờ thì sao? Tất cả đều chỉ là dối trá hết.
Tình yêu mà cô ta vẫn luôn kiêu ngạo từ đầu đến cuối lại chỉ là giả tạo.
Vậy cô ta là cái gì?
Đối với anh ta mà nói thì cô ta chỉ là một ả gái điếm có thể tùy tiện mua bán thôi sao?
Ánh mắt bà A Hương nhìn về phía cô ta lộ ra vẻ thương hại. Bà ta nhìn người phụ nữ với đôi mắt từ ái để trấn an tâm hồn bị tổn thương của cô ta, giọng điệu lại dịu dàng không diễn tả được: "Cô nghĩ thoáng một chút đi, cô như vậy đã tính là gì đâu. Trước đây có một người phụ nữ tới đây xem quẻ, chồng cô ta còn muốn giết cô ta, nhưng ít nhất thì chông cô chưa từng muốn hại mạng của cô."
Bà ta phát hiện ra năng lực thích ứng của con người thật sự rất mạnh.
Trước đây bà ta vẫn luôn cho rằng đàn ông ti tiện bắt cá hai tay thì nên giận dữ, nhưng sau này thấy kẻ giết vợ lừa tình, hạ độc bạn gái nhiều rồi lại nhìn thấy loại chuyện này, vậy mà bà ta lại có thể bình tĩnh ôn hòa mà thảo luận với người ta.
Trương Mộng Yên không biết nên khóc hay nên cười: "Lẽ nào cháu còn phải cảm ơn anh ta vì đã không giết mình sao?"
Đương nhiên bà A Hương không có ý này rồi: "Tôi chỉ khuyên cô gặp chuyện thì nghĩ thoáng một chút, đừng có nghĩ đến mấy phương diện tiêu cực, ít nhất thì cô cũng có tiền và có con, thế này đã là hạnh phúc hơn rất nhiều người rồi."
Lời này dường như đã nhắc nhở Trương Mộng Yên, trong mắt cô ta lại tản ra sức sống trở lại: "Đúng vậy, cháu vẫn còn con gái, cháu không thể suy sụp được." Dường như cô ta đã có chủ ý rồi, lại móc một xập đô la Hồng Kong từ trong túi áo ra rồi nhét vào tay Tô Niệm Tinh: "Đợi sau khi tôi có tiền rồi nhất định sẽ tặng quà cảm ơn cho cô."
Bạn cần đăng nhập để bình luận