Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 572: Đúng Là Rất Ngâu

Chương 572: Đúng Là Rất NgâuChương 572: Đúng Là Rất Ngâu
Nghe cô giải thích xong, những người khác đều hiểu ra.
Giải thích xong, Tô Niệm Tỉnh bèn ra sau bếp hỗ trợ múc đồ ăn.
Thấy cô cứ huýt sáo, bà A Hương cũng nở nụ cười.
Bà A Hương đưa đồ ăn đã nấu xong cho A Trân, bỗng thấy đối phương đầy mặt si mê nhìn chằm chằm vào các thám tử. Bà ta cũng liếc nhìn một cái, sau đó cười tủm tỉm hỏi A Trân: "Mấy anh chàng thám tử kia mỗi người đều cao lớn dũng mãnh, có phải là rất ngâu không?"
Tô Niệm Tinh còn tưởng bà A Hương nói chuyện với mình, ngẫm lại thì thấy nhóm người giám sát Lương quả thật rất uy phong, bèn gật đầu: "Đúng là rất ngầu."
Thấy A Trân không có phản ứng gì, bà A Hương đẩy A Trân một cái. Cô ta vội hoàn hồn, vui vẻ bưng đồ ăn ra bàn.
Bà A Hương nói với Tô Niệm Tinh: "A Trân làm quản lý cửa hàng vẫn là có chút tiến bộ, thấy trai đẹp đến cửa hàng cũng chỉ dám đứng trong rèm cửa ngắm trai chứ không chạy ra ngoài hiến ân cần."
Tô Niệm Tinh phì cười một tiếng, gật đầu tỏ vẻ tán đồng.
Không lâu sau A Trân đã quay về, đây mặt háo sắc: "Bên kia có anh chàng thám tử ngầu ghê."
Tô Niệm Tinh nhìn ra ngoài, đồng phục không giống lắm, chắc là thám tử tổ khác, đúng là rất cool, cô gật đầu tỏ vẻ tán thành. Vừa định xoay người, cô chợt hỏi A Trân: "Rõ ràng giám sát Lương cũng rất đẹp trai, sao cô không ngắm anh ấy?" Giám sát Lương sở hữu gương mặt tỷ lệ vàng, lông mày rậm mắt sáng như sao, góc cạnh rõ ràng, bất kể phụ nữ ở lứa tuổi nào cũng sẽ tán thành vẻ đẹp của anh. Nhưng A Trân chưa bao giờ ngắm anh ấy, có phải là hơi kỳ quặc không nhỉ?
A Trân gãi mặt: "Anh ấy tốt quá, hơn nữa còn là thanh tra, tôi cảm thấy mình không xứng với anh ấy."
Cô ta mê trai cũng biết đúng mực, đối với những người chướng mắt mình, cô ta mới không thèm si mê đâu.
A Trân tò mò hỏi Tô Niệm Tỉnh: "Sao A Hỉ lại xin nghỉ? Có phải cậu ấy gặp chuyện gì không?”
Tô Niệm Tinh thấy cô ta lo lắng A Hỉ, xem ra cô ta cũng không phải là hoàn toàn không có cảm giác với A Hỉ, bèn đáp: "Có họ hàng đến nhà cậu ấy, mẹ cậu ấy kêu cậu ấy về nhà đón khách”"
A Trân gật đầu: "Đúng là nên tìm người môi giới bất động sản, còn phải tìm chủ nhà chính, đừng tìm chủ nhà cho thuê lại. Có rất nhiều chủ nhà sẽ thuê nhà một thời gian dài, sau đó ngăn cách thành từng gian phòng nhỏ rồi lại cho người khác thuê. Có một số căn nhà nhìn như một phòng khách một phòng ngủ, nhưng thực tế chỉ ngăn cách thêm một phòng ở bên ngoài, không có mô hình căn hộ thì hoàn toàn không phát hiện được."
Tô Niệm Tinh gật đầu: "Yên tâm đi, tôi nhất định sẽ tìm chủ nhà chính."
Lý sư phụ lại nấu xong một món ăn, múc ra đĩa đưa cho A Trân, cô ta bưng đồ ăn đang định rời đi, vừa quay lại thì thấy giám sát Lương đang đứng bên cạnh, không khỏi giật nảy mình.
Nghe thấy tiếng kêu hoảng sợ của cô ta, Tô Niệm Tinh quay đầu thì thấy giám sát Lương, khó hiểu hỏi: "Sao vậy?" Giám sát Lương chỉ vào quầy thu ngân: "Tôi tính tiền."
Vừa lúc Tô Niệm Tỉnh mới rửa rau xong, bèn đi đến quầy thu ngân, xem hóa đơn báo số tiền.
Trả tiền xong, giám sát Lương lại không vội vã rời đi: "Vừa lúc tôi đang có một căn hộ muốn cho thuê, hay là tôi cho cô thuê nhé?"
Tô Niệm Tinh sửng sốt, gì cơ? Sao lại nhắc đến chuyện thuê nhà?"
Ngược lại là Lương Nhã Tĩnh nghe thấy câu nói của anh trai thì kêu to: "Anh, chẳng phải anh bảo là căn hộ đó để cho em à? Sao anh là muốn cho thuê??"
Lần này tổ trọng án A lập công lớn, còn mời cả tay súng bắn tỉa đến liên hoan. Vừa lúc Lương Nhã Tĩnh tan tâm đến tìm anh trai ăn cơm nên nhân tiện tham gia luôn.
Giám sát Lương dùng ánh mắt xoi mói đánh giá em gái mình: "Hồi trước em bảo là muốn về nước, anh đã trang hoàng nhà cửa xong xuôi, còn thuê người giúp việc. Rốt cuộc là ai bỏ mặc căn hộ đó không chịu ở mà cứ phải ở nhà anh?”
Khuôn mặt trắng nõn của Lương Nhã Tĩnh tràn đầy lúng túng.
Những người khác đều quay sang nhìn ba người. Đại Lâm thắc mắc: "Một người sống một nhà sung sướng cỡ nào, sao Nhã Tĩnh lại nghĩ quẩn vậy?”
Trương Chính Bác cũng không hiểu cho lắm: "Em sống ở nhà anh trai em thì dẫn bạn trai về nhà sẽ rất bất tiện, còn ảnh hưởng tới nhân duyên của Sir Lương nữa, em làm vậy có vẻ không hiểu chuyện cho lắm đâu."
Quan Thục Huệ nhìn người này rồi lại nhìn người kia, bỗng bật cười: "Tôi đoán Nhã Tĩnh sống chung với Sir Lương, chắc chắn là ưu điểm nhiều hơn khuyết điểm."
Bạn cần đăng nhập để bình luận