Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 422: Cô Có Tin Tôi Không

Chương 422: Cô Có Tin Tôi KhôngChương 422: Cô Có Tin Tôi Không
Nhắc đến bạn thân là trong ánh mắt của cô ta lóe lên vẻ khinh thường: "Tên đàn ông mà cô ấy đang hẹn hò đúng là siêu hèn hạ, bắt cá hay tay cũng thôi đi, lại còn bắt cô ấy nuôi nữa, đã thế còn chửi ngược lại bạn thân của tôi quá mức nhạt nhãẽo cho nên anh ta mới ra ngoài tìm kiếm sự kích thích.
Dưới sự khuyên nhủ của tôi, cuối cùng cô ấy cũng chịu đá thằng cha đó đi rồi, ngày mai tôi sẽ đi chuyển nhà giúp cô ấy."
Tô Niệm Tinh mím môi và nhìn cô gái trẻ: "Cô có tin tôi không?"
Cô gái trẻ gật đầu: "Tin chứ, không tin cô thì làm sao tôi có khả năng tới tìm cô xem bói được.”
Tô Niệm Tinh nhắc nhở cô ta: "Tên bạn trai của bạn thân cô có khuynh hướng bạo lực, anh ta thiếu mất một nguồn thu nhập giống như bạn thân của cô, cộng thêm việc lần nào bạn thân của cô cũng nhắc lại những lời mà cô nói cho anh ta nghe cho nên anh ta rất hận cô.
Nếu cô không muốn chết thì phải nhớ ngày mai tới giúp bạn thân cô chuyển nhà phải dẫn thêm một trợ thủ nữa, tốt nhất là kêu anh ta nấp ở trong bóng tối, nếu như tên kia ra ta với cô thì vừa vặn giúp được cô."
Cô gái trẻ này đã cực kỳ đắc tội với bạn trai của bạn thân rồi, không đi giúp bạn thân chuyển nhà thì hoàn toàn không thể giải quyết được mối đe dọa, nên cách tốt nhất chính là tìm người giúp, sau đó bắt tận tay day tận trán.
Rõ ràng cô gái trẻ cũng bị quẻ tượng này làm cho kinh hãi, rất lâu sau vẫn đang há miệng, hai con mắt nhìn thẳng không hề nhúc nhích.
Tô Niệm Tinh giơ tay quơ vài cái trước mặt cô ta: “Cô không sao chứ?” Các hàng xóm thấy cô gái trẻ chẳng ho he tiếng nào mới không nhịn được mà sốt ruột thay cô ta: "Trời ơi, đang vào thời khắc mấu chốt mà sao cô còn ngây người như thế chứ? Cô không cần mạng nữa sao?"
Cô gái trẻ bị người đẩy một cái mới phản ứng lại được, nhưng cô ta vẫn không dám tin cho lắm: "Không thể nào? Cô ấy sẽ không đối xử với tôi như vậy đâu.'
Tô Niệm Tinh thấy cô ta không tin mà trên gương mặt lộ ra vẻ thất vọng.
Những hàng xóm khác lại mồm năm miệng mười khuyên cô ta: "Cô nhất định phải tin cô ấy, cô ấy đã lên báo mấy lần liền rồi, bla bla..."
Mọi người chọn lọc ra vài quẻ tượng hay mà trước đây Tô Niệm Tinh từng bói, có vài cái đến chính cả bản thân cô cũng đã quên mất nhưng mấy hàng xóm này vẫn còn nhớ rất rõ ràng.
Cô gái trẻ giống như đang nghe thiên thư vậy, vốn dĩ cô ta còn không tin cho lắm, nhưng sau khi nghe được lời của các hàng xóm cộng thêm thái độ thà rằng tin là có, còn hơn tin là không' đã khiến cô ta lựa chọn tin tưởng quẻ tượng của Tô Niệm Tinh.
Vì thế, cô ta nhanh chóng nói: "Tôi sẽ gọi anh với em trai của mình đến, bọn họ nhất định sẽ cứu tôi."
Cô gái trẻ lại hỏi thêm một vài chỉ tiết rồi mới rời khỏi quán ăn với vẻ mặt mệt mỏi, khác hoàn toàn với vẻ hăng hái của khi tới đây.
Các hàng xóm không nhịn được mà thấy thương cho cô gái này, rõ ràng là cứu bạn thân khỏi nước sôi lửa bỏng nhưng không ngờ đối phương lại gián tiếp đẩy mình vào hố lửa. Cho dù cô gái trẻ có rộng lượng đến cỡ nào đi chăng nữa thì cũng sẽ buồn lòng mà thôi.
Đợi quẻ tượng ngày mai ứng nghiệm là cô ta sẽ chỉ còn xa lánh cô bạn thân này.
Ngày hôm sau.
"Bà A Cam, sao lại mua nhiều thức ăn như vậy?" Trên đường mua thức ăn từ chợ về, Tô Niệm Tinh gặp được bà A Cam.
Đây là một hàng xóm lâu năm ở đường Paterson, con cái đều có tiền đồ cả, một người là giáo sư đại học, một người là quản lý cổ phiếu ở Tây Cống, thu nhập đều rất khả quan.
Mỗi buổi sáng, bà A Cam đều sẽ tới quán ăn gọi đồ ăn sáng rồi nói chuyện phiếm với các hàng xóm láng giềng.
Buổi trưa lại cùng ông bạn già đi chợ mua thức ăn.
Tuổi tác của bọn họ đã lớn cả rồi, sớm đã đến cái tuổi nghỉ hưu có trợ cấp dành cho người cao tuổi cộng thêm cả tiền chỉ tiêu trong gia đình mà các con gửi cho vào mỗi tháng. Người trẻ tuổi ở bên Hương Giang này đều phải gửi tiền sinh hoạt cho người lớn trong nhà, con số của mỗi người khác nhau, nhưng đại khái đều khoảng ba mươi phần trăm thu nhập.
Con cái của bà A Cam rất có tiền đồ nên tiền sinh hoạt cho cũng nhiều, cuộc sống sau khi nghỉ hưu của hai vợ chồng trôi qua rất thoải mái và tự tại.
Bà A Cam cười rất tươi: "Hôm nay là sinh nhật tôi, các con nói sẽ vê nhà."
Tô Niệm Tinh chợt hiểu ra: "Cả gia đình ăn bữa cơm đoàn viên đúng là rất hạnh phúc."
Bạn cần đăng nhập để bình luận