Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 558: Thì Ra Tôi Cũng Sẽ Được Người Khác Cảm Ơn

Chương 558: Thì Ra Tôi Cũng Sẽ Được Người Khác Cảm ƠnChương 558: Thì Ra Tôi Cũng Sẽ Được Người Khác Cảm Ơn
Những lời này đã thu hút ánh mắt của các thực khách. Mọi người ngừng trò chuyện, ngay cả Đồng Hồ Trọc cũng im lặng cất ảnh chụp, không tiếp tục khoe khoang. Mọi người đồng loạt quay đầu nhìn về phía nhóm giám sát Lương, ánh mắt khiếp sợ hoặc xoi mói hoặc nghi ngờ, sau đó dường như xác định điều gì đó, hầu như vẻ mặt của mỗi người đều trở nên sinh động hơn hẳn.
Đại Lâm đắc ý vỗ ngực: "Đúng! Là tổ trọng án A chúng tôi mai phục trước trong tiệm vàng, bắt giữ toàn bộ bọn cướp."
Có thực khách kích động tiến lên bắt tay họ: "Thật vậy sao? Là các anh bảo vệ người dân Hương Giang, bảo vệ sự an ninh của Hương Giang à?"
Cô gái trẻ giơ ngón cái, bàn tay làm hình trái tim hướng về phía họ: "Các anh giỏi quá! Giành được vinh quang cho Vịnh Đồng La chúng taI"
Ông cụ lớn tuổi vuốt tóc họ: "Giỏi lắm chàng trail Hương Giang có các cậu, chúng tôi rất an toàn."
Đồng Hồ Trọc lấy máy ảnh ra muốn chụp ảnh chung với họ.
Giám sát Lương không từ chối những người dân nhiệt tình này, hơi thụ sủng nhược kinh vì những lời cảm ơn táo bạo của họ. Lần đầu tiên kể từ khi khai thiên lập địa đến nay họ mới được dân chúng khen ngợi như thế này, thật sự không dễ dàng chút nào.
Ba người hưởng thụ đãi ngộ như anh hùng trong cửa hàng bánh bao của Tô thần toán, mọi người đều nhìn họ bằng ánh mắt sùng bái.
Đại Lâm kích động ôm Trương Chính Bác gào khóc: "Thì ra tôi cũng sẽ được người khác cảm ơn." Bình thường tổ trọng án chỉ toàn nhận án mạng, án quan trọng. Tại thập niên chín mươi, không có kho DNA, không có camera theo dõi, cũng không có điện thoại thông minh, tỷ lệ phá án của tổ trọng án rất thấp. Đôi khi họ truy lùng một năm cũng chưa chắc đã phá được án. Một khi không phá được án thì cả tổ sẽ bị cấp trên phê bình, người dân cũng sẽ mắng họ lãng phí tiền thuế của dân chúng, áp lực rất lớn.
Thấy anh ta khóc như một tên ngốc, giám sát Lương xoa đầu anh ta: “Chừng này có là gì đâu.
Tô Niệm Tinh bưng canh đến, kêu mọi người ngồi về chỗ cũ: "Đừng quấy rầy họ ăn cơm. Mới trải qua một trận chiến sống còn, chắc chắn đã đói bụng lắm rồi."
Những người khác lần lượt ngồi về vị trí của mình, có người ngồi xuống bàn kêu giám sát Lương kể lại quá trình bắn nhau.
Giám sát Lương làm gì biết kể chuyện. Bản thân anh không giỏi ăn nói, hai ba câu đã khái quát cảnh tượng bắn súng phấn kích thành một đống rời rạc: "Lúc đó chúng tôi ở trong tiệm vàng, những nhân viên khác của cửa hàng được chúng tôi sơ tán sang chỗ khác. Năm tên cướp bước vào tiệm vàng rồi cầm súng chĩa vào chúng tôi, chúng tôi nấp dưới quầy hàng, tay súng bắn tỉa bắn trúng chúng, chúng nấp vào, chúng tôi đánh nhau với chúng, cuối cùng bốn tên chết, một tên bị bắn trúng chân, đầu hàng."
Over!
Quá trình cằn cỗi, không hề phấn khích chút nào, cũng không thể khơi mào cảm xúc của mọi người. Các thực khách anh nhìn tôi tôi nhìn anh, cuối cùng không biết là ai dẫn đầu võ tay, lớn tiếng khen "Hay lắm'.
Khóe miệng Tô Niệm Tinh co giật, cảnh tượng hồi hộp mà điện ảnh đầu tư mấy chục triệu cũng không quay được lại bị anh kể tan tác, mấy người còn vỗ tay khen ngợi, mấy người đúng là không kén chọn tí nào.
Các thực khách kích động vô cùng, hỏi họ bắn mấy phát súng, có phải đối phương dùng AK47 không...
Giám sát Lương không giỏi miêu tả cảnh tượng đánh nhau, Đại Lâm và Trương Chính Bác lên tiếng giúp anh. Trải qua hai người này lưu loát diễn thuyết, cảnh tượng bắn súng chẳng những hồi hộp kích thích mà còn tràn ngập chính nghĩa, miêu tả hình tượng oai hùng cao lớn không sợ gian nan, không sợ sống chết của cảnh sát vô cùng nhuần nhuyễn.
Đám thực khách nghe say sưa, gò má đỏ bừng vì kích động, tay ôm ngực, cho thấy trái tim của họ cũng căng thẳng theo từng lời kể của hai người kia.
Thật hăng hái! Thật sốc!
Chờ đến khi Tô Niệm Tinh quay lại trước quầy thu ngân, đã hơn nửa giờ trôi qua.
"Chân của Diệp Thắng Thiên bị trúng một phát đạn, biết đại thế đã mất, chỉ còn nước đầu hàng! Đến tận bây giờ hắn ta vẫn không rõ vì sao chúng tôi lại phát hiện kế hoạch của hắn tai"
Ánh mắt của hàng xóm láng giềng tức khắc sáng chói. Đúng thế, họ vẫn chưa kể cảnh sát đã phát hiện manh mối của bọn cướp này bằng cách nào đâu!
"Chúng để lộ dấu vết ở chỗ nào?"
"Có phải là có người gọi điện thoại cho các anh không? Các anh đến trước những người khác nên mới mai phục trong tiệm vàng thứ tư phải không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận