Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 636: Bát Thuốc

Chương 636: Bát ThuốcChương 636: Bát Thuốc
Lần này, giám sát Lương không có cách nào bao che cho Tô Niệm Tinh được nữa, dù sao thì anh cũng là một cảnh sát, làm sao có thể giải thích được một vườn cải đang yên đang lành lại chôn một thi thể được chứ?
Anh trực tiếp nói thẳng ra là Tô Niệm Tinh đã bói ra nơi chôn xác, có rất nhiều đại sư phong thủy có thể bói ra được phương hướng cụ thể của tổ trạch, mấy chỗ chôn cất thi thể này tập trung rất nhiều âm khí.
Sau khi biết được thi thể là do Tô Niệm Tinh bói ra được, ánh mắt của Vương Dương Thịnh nhìn về phía cô đã hơi khác đi: "Không ngờ cô cũng biết xem phong thủy đấy."
Tô Niệm Tinh thật sự có biết xem phong thủy gì đâu, nhưng để không bại lộ nên cô cũng chỉ có thể gật đầu: "Có biết một chút."
Những đại sư đoán mệnh khác nhìn về phía Tô Niệm Tinh với vẻ mặt như lâm đại địch.
Đến ngay cả thi thể dưới lòng đất mà còn có thể tìm ra được vậy có phải cô cũng có khả năng bói ra được hung thủ không?
Ngay cả Chung Đức Đường và Lý Thiều Quang vẫn luôn không coi Tô Niệm Tinh thành đối thủ cạnh tranh của mình cũng bắt đầu trở nên khẩn trương.
Giám sát Lương báo cáo xong lại dẫn Tô Niệm Tinh rời đi: "Chỉ còn lại một người cuối cùng, chúng ta đi xem sao đi."
Hai người đến nhà Kim Trụ nhưng bà Kim không có ở đây, chỉ có mỗi vợ Kim Trụ đang thu dọn quần áo của Kim Trụ, mấy thứ này cô ta đều định đốt hết cho anh ta. Tô Niệm Tinh và giám sát Lương đi vào, vợ Kim Trụ chỉ có thể dừng công việc trong tay để đi qua tiếp đón hai người họ: "Các anh có chuyện gì sao?"
Tô Niệm Tinh hỏi cô ta: "Bà Kim đâu rồi? Tôi tìm bà ta có chuyện."
Vợ Kim Trụ thở dài một tiếng: "Ra ngoài rồi, từ sau khi chồng tôi chết, tâm trạng của bà ấy vẫn luôn không tốt, không phải đi ra mộ thì chính là đi dạo ở bên ngoài."
"Nghe nói trước đó bà ta luôn điên điên khùng khùng? Bây giờ đã khá hơn tí nào chưa?" Tô Niệm Tỉnh truy hỏi.
Vợ Kim Trụ gật đầu: "Thật ra trước đó điên điên khùng khùng chỉ là vì cãi nhau với các thôn dân mà thôi. Sau khi tộc nhân ở Lệ Chi Oa chúng tôi qua đời đều phải chôn ở phần mộ tổ tiên. Kim Trụ là con cháu của trưởng tử nên bà cụ muốn đưa anh ấy vào đó chôn cất.
Nhưng trong tộc không đồng ý, nói anh ấy chết oan chết uổng, dựa theo quy tắc phải chôn ở bên ngoài, tránh cho oán khí xông vào mộ tổ tiên. Bà cụ không đồng ý nên mới cãi nhau với thôn dân một trận, còn động tay đánh người, cắn người, cứ như phát điên vậy."
Tô Niệm Tinh chợt hiểu ra, hóa ra là như vậy à: "Sau đó thì sao?"
Vợ Kim Trụ lại nói: Quách Xương Thắng nói đợi cái hôm hạ táng sẽ cho mời pháp sư tới làm phép, còn muốn quyên tiên cho thôn nên những thôn dân khác mới đồng ý cho con trai ông ta được chôn vào phần mộ tổ tiên. Mẹ chồng tôi cũng đã đồng ý rồi. Bà ấy muốn bán căn nhà này đi, đợi sau khi chồng tôi hạ táng thì tôi sẽ phải rời khỏi nơi này."
Tô Niệm Tinh hỏi cô ta có nhìn ra được chỗ nào khác thường ở bà Kim hay không?
Vợ Kim Trụ cho rằng cô đang lo lắng cho mẹ chồng mình nên cũng nghĩ ngợi cẩn thận: "Chắc là không có chỗ nào khác thường đâu? Ngày nào nguyên nhân tử vong chưa được điều tra ra thì ngày ấy bà cụ không ngủ được. Phần lớn thời gian đều đi dạo ở bên ngoài, nhưng so với ngày trước thì đã tốt hơn rất nhiều rồi, bà cụ nói chuyện cũng từ tốn hơn, thi thoảng còn xuống bếp nấu cơm nữa."
Trong lòng Tô Niệm Tinh chợt căng thẳng, vừa định hỏi cô ta có ăn thức ăn mà đối phương làm hay không thì bà Kim đẩy cửa đi vào. Trông thấy trong nhà có người lạ nhưng bà ta đã không còn giống như trước đó nữa, mà chỉ nhìn vợ Kim Trụ: "Buổi trưa tôi nấu canh cho cô, cô đã uống chưa?"
Vợ Kim Trụ vẫn luôn bận việc thu dọn quần áo nên thật sự quên mất, cô ta cũng không có thời gian tiếp đón Tô Niệm Tinh và giám sát Lương nữa mà lập tức đứng dậy đi vào nhà bếp.
Bà Kim đi theo phía sau cô ta cùng tiến vào trong bếp.
Tô Niệm Tinh và giám sát Lương đưa mắt nhìn nhau rồi cũng đi theo.
Vợ Kim Trụ múc một bát: "Mẹ, mẹ cũng uống một bát nhé? Nhiều canh như vậy mình con uống không hết."
Bà Kim quay lưng về phía cửa nên Tô Niệm Tinh không nhìn thấy rõ vẻ mặt của bà ta, chỉ thấy bà ta chậm rãi gật đầu: "Cô uống một bát là được rồi, phần còn lại để đó cho tôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận