Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 1138: Còn Chuyện Gì Sao

Chương 1138: Còn Chuyện Gì SaoChương 1138: Còn Chuyện Gì Sao
Nửa tiếng sau, cửa phòng bị người gõ vang.
Giám sát Lương nghiêng đầu liếc mắt nhìn Tô Niệm Tinh, thấy cô đang ngủ rất ngon, sợ cô bị đánh thức nên anh đi ra mở cửa.
Ngoài cửa chính là sở trưởng mới gặp mặt ngày hôm qua.
Giám sát Lương trở tay đóng cửa phòng lại, dùng tiếng phổ thông không thành thạo cho lắm để hỏi: "Ông có chuyện gì sao?"
Sở trưởng cười với anh và nói: "Đã tìm được người mất của ngày hôm qua rồi, họ đồng ý sẽ kiện tên trộm cắp kia, lần này tôi đặc biệt qua đây là để cảm ơn cô Tô đã hỗ trợ."
Giám sát Lương hiểu rồi, anh chỉ vào phòng: "Cô ấy đang ngủ trưa, lát nữa tôi sẽ chuyển lời với cô ấy."
Sở trưởng muốn nói lại thôi, trông có vẻ như khó mở miệng.
Giám sát Lương nghi ngờ: "Còn chuyện gì sao?”
Sở trưởng xoa tay, chân chừ một lúc rồi mới lên tiếng: "Là như vậy, tôi có một cậu em họ...'
"Tít tít tít...
Tiếng chuông báo thức vang lên, lúc Tô Niệm Tinh dậy thì trong phòng tối tăm không có ánh sáng, cô bật đèn lên rồi ngáp một cái, nghe thấy bên ngoài có tiếng xì xà xì xô bèn đi ra mở cửa, chỉ thấy giám sát Lương và sở trưởng đang thảo luận về chuyện gì đó.
Giám sát Lương quay đầu nói với cô: "Dậy rồi? Ông ta muốn nhờ em giúp một chuyện đấy." Tô Niệm Tinh dụi mắt, mời ông ta vào trong: "Có chuyện gì thế?"
Cô lấy cái lược ra chải đầu, sau khi sở trường vào phòng, trong phòng không có ghế mà ông ta cũng không tiện ngồi xuống giường nên chỉ có thể đứng.
Sở trường dùng vài ba câu ngắn gọn để giải thích đầu đuôi câu chuyện.
Em họ của ông ta là công nhân xưởng phân bón hóa học, tối hôm đó tan làm vào khoảng hai mươi hai giờ đêm, trên đường về nhà có đi ngang qua một ruộng ngô, có một người phụ nữ bị cưỡng gian rồi giết, thế rôi cảnh sát ở khu Triều Dương khóa chặt vào anh ta, cho rằng anh ta là hung thủ.
Sở trưởng có trăm cái miệng cũng không thể cãi được, cộng thêm cấp trên gây áp lực, muốn điều tra rõ ràng vụ án một cách nhanh nhất có thể để còn trả lại công bằng cho người đã khuất. Bọn họ đã nghiêm hình bức cung, mà cảnh sát ở thời đại này lại kiểu vàng thau lẫn lộn, kẻ đánh đập phạm nhân cũng không hiếm có.
"Tôi tin em họ tôi, nó không có khả năng giết người đâu, nó có hai đứa con cần phải nuôi, hơn nữa vợ nó còn hiền thục, có một công việc tốt, nó cũng không có tâm lý biến thái gì thì làm sao có thể đột nhiên cưỡng gian một người phụ nữ xa lạ rồi giết chết được chứ?" Sở trưởng kiên quyết không tin chuyện em họ sẽ giết người.
Nhưng vào mốc thời gian khi ấy lại chỉ có một mình anh ta đi ngang qua đó nên thực sự nghi phạm cũng chỉ có đúng một mình anh ta.
Vừa rồi giám sát Lương cũng đã nghe qua quá trình vụ án, anh phân tích cho Tô Niệm Tinh nghe: "Phía bên cảnh sát đã có hai bằng chứng: Một là tại hiện trường gây án chỉ có mỗi dấu bánh xe đạp, còn đồng nhất với kiểu xe đạp của em họ ông ta. Hai là gân như ngày nào anh ta cũng đi ngang qua ruộng ngô đó, tối hôm ấy có nhân chứng đã nhìn thấy anh ta." Bằng chứng như thế ở Hương Giang cũng không thể kết tội nghi phạm được, nhưng ở nội địa thì lại khác, hung thủ đã nhận tội vậy vụ án này cũng coi như thành ván đã đóng thuyền.
Tô Niệm Tinh nghi ngờ: "Cưỡng hiếp rồi giết á? Vậy nói cách khác là có lưu lại dịch thể, có thể mang đi xét nghiệm DNA được mà, kiểm tra một cái không phải là được rồi sao?"
Tuy rằng nội địa đã tiến cử thắt ống dẫn nhưng cô nhớ là từ trước đến nay, số lượng nam giới đi thắt ống dẫn tinh là cực kỳ ít.
Sở trưởng thở dài một tiếng: "Nạn nhân chết được sáu ngày mới bị phát hiện, khi ấy vật bài tiết từ trong cơ thể đã sớm không thể mang đi xét nghiệm DNA được nữa rồi."
Tô Niệm Tinh nhíu mày: "Vậy ông tìm tôi là muốn tôi giúp ông bói cái gì?"
"Ngay cả người mất của mà cô còn có thể bói ra được vậy chắc chắn cũng có thể bói ra hung thủ chân chính chứ?" Sở trưởng có hơi sốt ruột: "Mới xét thẩm lần một đã bị phán quyết rồi, nó không phục nên đã kháng cáo, nếu như xét thẩm lần hai vẫn giống như lần một vậy thật sự sẽ cưỡng chế thi hành án mất."
Đây chính là một mạng người, Tô Niệm Tinh rất muốn giúp đối phương nhưng cô cần phải giữ bí mật: "Ông không thể nói chuyện tôi có thể bói ra hung thủ cho người khác biết."
Bạn cần đăng nhập để bình luận