Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 963: Xem Ra Địa Chỉ Của Anh

Chương 963: Xem Ra Địa Chỉ Của AnhChương 963: Xem Ra Địa Chỉ Của Anh
Ta Chưa Từng Thay Đổi Gì Phạm Minh hơi sững sờ sau đó mỉm cười: "Nếu thật sự là như vậy thì tốt." Thân là một nhân viên quản lý, có thể nói rằng anh ta rất đạt tiêu chuẩn,
nhưng anh ta cũng có khuyết điểm của mình, đó là nhìn tình hình tương lai
không đủ thấu đáo. Ít nhất thì trước đấy anh ta cũng không liệu trước được rất nhiều ngành công nghiệp ở Hương Giang sẽ di dời đến nội địa.
Nếu như bà chủ thật sự là thần toán vậy cô có thể bù đắp được khuyết điểm này của anh ta và mở rộng xí nghiệp hơn trong tương lai.
Lúc này, Tô Niệm Tinh được Phạm Minh nhớ tới cũng không hề nhàn rỗi chút nào.
Khai trương đồng thời năm cửa hàng, cô phải đặt thăm trúng thưởng mới đến bên này cho nên sau khi ăn sáng xong, cô bắt một chiếc tắc xi đến quán ăn ở bên Thâm Thụy Phụ.
Thâm Thủy Phụ là khu người nghèo nổi tiếng ở Hương Giang, người nhiều, tiền ít, việc cũng lắm.
Bởi vì mức chỉ tiêu của thực khách phía bên này không cao cho nên Tô Niệm Tinh hơi điều chỉnh đối với các món trên thực đơn. Món ăn đắt sẽ chuẩn bị ít đi một chút, còn món bình dân sẽ cung ứng nhiều hơn.
A Nguyên cũng đi cùng cô qua bên này, sau này anh ta sẽ làm việc ở đây, bởi vì nhà lông mà A Nguyên tìm được cũng ở ngay Thâm Thủy Phụ, chỉ đi bộ khoảng vài phút là có thể đến nơi.
Rất nhanh, đã có một thực khách rút thăm trúng thưởng, đội danh dự mà cô đặc biệt mời tới bắt đâu khua chiêng gõ trống thu hút sự chú ý của các khách hàng xung quanh. Cô kê một cái bàn ở ngay cửa rồi bắt đầu xem bói ở trước mặt mọi người. Xung quanh có một đống thực khách hoặc là người đi đường vây tới xem náo nhiệt.
Đại Đao đứng vững vàng ngay bên cạnh Tô Niệm Tinh, nhìn chằm chằm vào tất cả mọi người với ánh mắt cảnh cáo.
"Anh muốn xem gì?"
Người đàn ông chà hai tay vào nhau với vẻ bối rối nhưng trên gương mặt lại tràn đầy niềm vui: "Sắp tới là tôi kết hôn rồi, từ nhỏ tôi đã có một người bạn chơi rất thân với mình, khi ấy chúng tôi đã hẹn trước với nhau là sau này kết hôn nhất định phải làm phù rể cho đối phương. Tôi muốn nhờ cô bói giúp tôi xem cậu ấy đang ở đâu?"
Tìm người?
Tô Niệm Tinh am hiểu cái này nhất định.
Cô ném lục hào kim tiền quẻ, quẻ tượng chỉ về hướng Tây: "Xem ra địa chỉ của anh ta chưa từng thay đổi gì."
Lúc cô vừa mới nắm ngón tay của anh ta thì nụ cười trên gương mặt dần dần biến mất, thẳng cho đến khi không còn thấy nữa. Cô liếm môi, có hơi không dám đối diện với vẻ mặt tươi cười đó của người đàn ông, nhưng cô không thể không nói: "Anh ta đã qua đời từ một năm trước rồi."
Mọi người tôi nhìn ông, ông nhìn tôi, không có một ai là không nhìn người đàn ông với vẻ đồng cảm.
Sắc mặt người đàn ông lập tức trắng bệch: "Cậu ấy vẫn còn trẻ như thế cơ mà, tại sao vậy?”
"Chết đuối ngoài ý muốn." Tô Niệm Tinh thở dài một tiếng rồi tiếp tục nhìn xem. Lần này, sắc mặt cô lại càng khó coi hơn, gần như là trầm như nước. Lúc ngẩng đầu lên, cô liếc mắt nhìn xung quanh một vòng, bên này khắp nơi đều là người, người già nhặt ve chai, nhân viên công tác làm việc vất vả, người lang thang, nhưng cô lại không tìm được người mà mình muốn tìm đâu cả.
Những người khác bị động tác của cô làm cho rối hết cả não: "Sao thế?"
Tô Niệm Tinh thở dài một tiếng: "Anh có phát hiện ra có người đang theo dõi mình không?”
Người đàn ông sững sờ khoảng chừng mười giây, sau đó cũng học theo bộ dáng của Tô Niệm Tinh mà nhìn xung quanh: "Có sao? Ai vậy?"
Tô Niệm Tinh không trả lời câu hỏi của anh ta mà ném lục hào kim tiền quẻ: "Hướng Tây Nam."
Người đàn ông nhìn theo hướng ngón tay cô chỉ nhưng chẳng nhìn thấy người quen biết nào cả.
Tô Niệm Tinh lại nói với Đại Đao ở đằng sau mình: "Dẫn người phụ nữ mặc áo đỏ kia qua đây."
Đại Đao thuận theo hướng mà cô nhìn rồi khóa chặt được mục tiêu.
Sau đó anh ta nhanh chóng bắt lấy cánh tay của người phụ nữ áo đỏ và dẫn người đến trước mặt.
Người đàn ông nhìn rất lâu: "Tôi không biết cô ta."
Người phụ nữ váy đỏ đột nhiên bị Đại Đao xách qua bên này còn hô đánh hô giết, nhưng khi nghe được câu nói kia của người đàn ông, cô ta quay phắt đầu sang nhìn với vẻ khó tin: "Anh nói cái gì cơ? Anh không biết tôi á? Nực cười thật đấy, đến ngay cả bạn gái của mình mà cũng không biết sao? Ai thèm tin?" Mọi người nhìn người này rồi lại nhìn người kia, cuối cùng là quan sát người đàn ông với ánh mắt nghi ngờ.
Đầu óc người đàn ông hoang mang dễ sợ, khi đối diện với ánh mắt tràn đầy vẻ khiển trách của người phụ nữ, anh ta không nhịn được mà nghi ngờ có phải mình đã mất trí nhớ rồi không, bằng không, sao anh ta lại chẳng có ấn tượng gì hết vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận