Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 221: Đại Sư? Hay Là Thầy Bói Rởm

Chương 221: Đại Sư? Hay Là Thầy Bói RởmChương 221: Đại Sư? Hay Là Thầy Bói Rởm
Tô Niệm Tinh thầm nghĩ: Cô chỉ là đại sư đoán mệnh chứ có phải nhà giáo dục đâu.
Nhưng đối diện với khách hàng chủ động thỉnh cầu được cho cô tiên thì Tô Niệm Tinh hiển nhiên không thể từ chối được rồi: "Được, tôi sẽ xem bói giúp anh ta."
Tô Niệm Tinh ngồi xuống trước giường.
Hà Gia Tuấn mở mắt ra, trông thấy trong phòng có thêm một người lạ là trên mặt anh ta viết đây sự mất kiên nhẫn, bực tức kéo cái chăn lên phủ lên đầu mình: "Cô là ai hả? Tôi không rảnh ứng phó với cô, mau cút ra ngoài."
Bà Hà vội vàng đi tới kéo cái chăn của anh ta xuống: "Gia Tuấn, đây là đại sư đoán mệnh, rất linh đấy."
Bà ta cười áy náy với Tô Niệm Tỉnh: "Tính cách của thằng bé có hơi xấu, mong cô bỏ quá cho!"
Hà Gia Tuấn vừa nghe thấy là đại sư đoán mệnh lập tức kéo cái chăn xuống, nhướng mày quan sát Tô Niệm Tinh: "Đại sư? Hay là thây bói rởm?" Anh ta lộ ra vẻ mặt trách cứ: "Mẹ, sao mẹ lại bắt đầu tin mấy thứ này rồi?"
Bà Hà thở dài một tiếng: "Đại sư bói chuẩn lắm đấy con, trước đó lúc con bị mấy người kia bắt cóc đi, cô ấy còn tới cửa trấn an mẹ, nói con nhất định có gặp dữ hóa lành, không sao hết."
Hà Gia Tuấn không cười mà ngược lại còn giận dữ, chỉ vào vết thương trên cổ mình: "Tôi thế này rồi mà còn gọi là không sao?"
Bà Hà há miệng định nói gì đó nhưng Hà Gia Tuấn lại mất sạch kiên nhẫn, quan sát Tô Niệm Tinh với vẻ khiêu khích: "Thầy bói đúng không? Được, cô qua bói xem khi nào thì tôi xuất viện?"
Tô Niệm Tinh lắc đầu: "Tôi chỉ có thể bói sự nghiệp, hôn nhân, nhà cửa và vận mệnh..."
Hà Gia Tuấn cười xùy một tiếng: "Hôn nhân? Gia đình? Từ lúc tôi nhập viện cho đến nay, cha tôi tới thăm tôi được ba lần, vợ tôi chỉ tới thăm tôi có đúng một lần rồi vội vàng rời đi. Cô cảm thấy một cuộc hôn nhân như vậy và một gia đình như vậy thật sự quan trọng đối với tôi đến vậy sao?"
Cả người anh ta từ trên xuống dưới tràn đầy lệ khí, Tô Niệm Tinh cảm thấy bây giờ chuyện mà anh ta muốn xem nhất chính là khi nào thì hung thủ chết.
Nhưng loại chuyện này cho dù cô có thể nói cho anh ta biết đáp án thì trong lúc nhất thời cũng không có cách nào chứng thực được, còn có khả năng sẽ tự rước lấy phiền phức cho mình.
Tô Niệm Tinh nhún vai: 'Hay là chúng ta đánh cược đi, tôi dám cược bọn họ sẽ gây án tiếp nhanh thôi."
Hà Gia Tuấn nâng mắt nhìn về phía cô: "Phạm án thì đã làm sao? Cô cảm thấy mấy tên phế vật ở Hương Giang kia có thể bắt được bọn chúng sao?"
Anh ta giơ ngón tay lên chỉ vào vết thương trên mặt mình: "Mấy vết này đều là bọn bắt cóc đó đánh đấy, nếu không phải cảnh sát vô năng thì tôi sẽ thành ra như vậy hay sao?”
Thật ra, theo quan điểm của Tô Niệm Tinh thì vết trây xước trên mặt anh ta thoạt nhìn cũng không nghiêm trọng gì, chẳng qua chỉ là vết bầm tím mà thôi, nhưng đối với Hà Gia Tuấn được nuông chiều từ nhỏ đến lớn mà nói thì anh ta lại không nhịn được.
Hận ý trong mắt anh ta không có cách nào che giấu nổi.
Tô Niệm Tinh cảm thấy thương thế trên người có thể khỏi nhưng sự đày đọa về mặt tinh thân và Hà Gia Tuấn phải chịu mới nên được chú trọng hơn.
Cô nhìn chằm chằm vào anh ta: "Làm sao anh biết được cảnh sát không thể bắt được bọn chúng?
Anh may mắn hơn vì cha mẹ anh đều muốn anh bình an trở vê cho nên mới không bằng lòng mạo hiểm dù chỉ là một chút, nhưng không phải tất cả mọi người đều may mắn được giống như anh.
Phần lớn người gặp phải bọn bắt cóc, cha mẹ của họ đều không thể giao được tiền chuộc ra, bọn bắt cóc sẽ lựa chọn giết con tin.
Đúng, anh bị bắt cóc đúng là một chuyện rất không may, nhưng so với những người làm cha làm mẹ hút máu con mình kia thì anh đã rất may mắn rồi."
Bà Hà nhìn con trai cả suy sụp mà lòng đau như cắt, niềm tự hào lớn nhất cả đời này của bà ta chính là con trai cả, không chỉ lớn lên tuấn tú mà còn thông minh, hiểu chuyện, từ lâu đã đặt được nên móng trong công ty, là cánh tay trái, cánh tay phải của chồng.
Hà Gia Tuấn trừng to mắt với vẻ giận dữ: "Cô là cái thá gì mà cũng dám tới dạy dỗ tôi! Cút! Cô cút ngay cho tôi!"
Anh ta giận dữ muốn điều khiển cơ thể xuống khỏi giường, đây vẫn là lần đầu tiên Tô Niệm Tinh gặp phải loại người nóng tính đến vậy, cô sợ hãi lùi lại hai bước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận