Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 398: Tìm Vợ Còn Phải Xem Duyên Phận Nữa Chứ

Chương 398: Tìm Vợ Còn Phải Xem Duyên Phận Nữa ChứChương 398: Tìm Vợ Còn Phải Xem Duyên Phận Nữa Chứ
Trong lúc anh ta đang ngây người thì chú Minh từ đăng sau đập anh ta một cái: "Ngây người ra đó làm gì, tao muốn ăn tiểu long bao, mau đi xếp hàng đi."
Anh Minh thu lại tầm nhìn với vẻ lưu luyến không rời.
Chú Minh thuận theo tâm nhìn của anh ta rồi nhìn qua, sau đó lại chửi như hát hay: "Mày nhìn Khẩu Thủy Toàn người ta đi, tiền lương không cao bằng mày, trông cũng không đẹp trai bằng mày mà người ta đã lấy vợ rồi kia kìa. Còn mày thì sao? Gom được nhiều tiền cưới vợ như thế mà dành cho thằng nhỏ của mày à? Mau đi tìm đi."
Hai người một trước một sau đi vào trong quán ăn.
Các hàng xóm nghe thấy tiếng cãi nhau của bọn họ cũng cười trêu anh Minh.
"Cậu muốn lấy vợ hả? Hay là tôi giới thiệu cho cậu một cô nhé? Cháu gái nhà anh họ tôi lớn lên xinh lắm đấy, con nhỏ nhất định sẽ thích cậu."
Chú Minh vội vàng sáp qua: "Bao nhiêu tuổi rồi? Có đàng hoàng không? Con trai tôi kén cá chọn canh lắm, lớn lên không xinh là nó không nhìn trúng đâu."
Anh Minh thấy cha mình hủy hoại danh tiếng của mình như thế bèn có hơi khó chịu: "Con kén cá chọn canh cỡ nào, tìm vợ còn phải xem duyên phận nữa chứ."
Chú Minh liếc mắt nhìn anh ta một cái: "Vậy tao giới thiệu một đứa xấu xí cho mày nhé?"
Anh Minh bị ông ta chặn họng không nói được thành lời, đành phất tay: "Con không cần cha giới thiệu, để tự con tìm."
Chú Minh lẩm bẩm: "Để tự mày tìm cũng không biết đến ngày tháng năm nào nữa, để tao giới thiệu luôn đi chơi rồi, người quen của mày không rộng bằng của tao."
Chớp mắt cái đã qua ba ngày, chú Minh chọn ra được một cô con dâu xuất sắc về đủ mọi mặt từ trong những người mà các hàng xóm láng giềng giới thiệu. Ông ta hẹn chú Hưng thời gian trước, chú Hưng lại gọi bên nữ đến quán ăn.
Chú Hưng giới thiệu với chú Minh: “Đây chính là A Mỹ mà tôi nói với ông đấy, là hàng xóm của tôi, hiền lành lại thích giúp đỡ người khác lắm.
Lần trước cũng chính A Mỹ khuyên tôi đừng mua cái đệm điều hòa kia, đáng tiếc, lúc đấy tôi bị ma quỷ xui khiến, không nghe theo con bé. Nhưng con bé thật sự rất nhiệt tình, bây giờ người trẻ tuổi không nhiệt tình được như vậy đâu."
Chú Minh quan sát a Mỹ, lớn lên cũng không xuất sắc cho lắm, dáng người cũng cao nhưng vừa liếc mắt một cái đã biết đó là một cô gái trẻ dịu dàng và hiền thục rồi.
Ông ta gật đầu với vẻ hài lòng: "Được được, tôi đi gọi con trai tôi tới đây. Hai người đợi một chút nhé, tôi đã nói với chủ quán rồi, lát nữa tôi sẽ thanh toán."
Chú Hưng ra hiệu cho A Mỹ gọi món, đang là tâm giữa trưa nên hay người chọn cơm xá xíu và nước cải thảo luộc, cộng thêm với một đĩa dưa chua nữa.
Cơm canh rất nhanh đã được bưng lên nhưng chú Minh và anh Minh vẫn chậm chạp mãi không tới, chú Hưng ra hiệu cho A Mỹ cứ ăn trước.
Ở một bên khác, chú Minh gấp đến quay vòng vòng, nhìn nhân viên trong tiệm của con trai rồi hỏi: "Chủ quán của mấy cậu đi đâu rồi? Không phải tôi đã bảo nó là buổi trưa đi ăn cơm với tôi hay sao?"
Nhân viên bán hàng An Tử giải thích: "Vừa rồi đúng thật là như vậy đấy ạ, nhưng trước đó nhận được điện thoại của ông chủ nên anh ấy đã vội vàng bắt xe đi qua đó rồi, hình như là nhận một lô hàng mới. Sắp tới là đến ngày nghỉ rồi, người kết hôn cũng nhiều hơn hẳn nên tiệm vàng bọn cháu làm ăn cũng sẽ khấm khá lắm."
Lý do hợp tình hợp lý khiến chú Minh không thể trút được giận, chỉ đành kiên nhãn đợi con trai.
Chớp mắt cái đã qua nửa tiếng mà con trai chậm trễ mãi vẫn chưa chịu về, chú Minh chỉ đành tới nhận lỗi và xin lỗi chú Hưng cùng A Mỹ: "Vừa rồi nó nhận được điện thoại của ông chủ đi nhận hàng rồi. Không có cách nào khác, mong mọi người lượng thứ cho.”
A Mỹ lắc đầu nói "không sao,' còn chú Hưng thì lại có hơi không vui. Nhưng A Mỹ đã nói không để ý rồi vậy ông ta cũng chỉ có thể bỏ qua.
Chú Minh tiễn hai người ra khỏi quán lại vừa vặn trông thấy anh Minh bước xuống khỏi xe, mặc tây trang đi giày da, bộ dáng tinh anh xã hội.
Các hàng xóm nhốn nháo trêu đùa: "Ôi chao, người đẹp vì lụa đây mà, anh Minh mà cũng có lúc ngầu như vậy sao?"
Anh Minh cười với vẻ hơi xấu hổ, đang định đi vào tiệm thì lại nghe thấy đẳng sau có người gọi mình, vừa quay đầu lại đã đối diện với ánh mắt giận dữ của cha.
Bạn cần đăng nhập để bình luận