Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 119: Chỉ Sợ Bọn Họ Vẫn Sẽ Kháng Án Tiếp

Chương 119: Chỉ Sợ Bọn Họ Vẫn Sẽ Kháng Án TiếpChương 119: Chỉ Sợ Bọn Họ Vẫn Sẽ Kháng Án Tiếp
Đối với kết quả của vụ án, thành viên của tổ trọng án điều tra xử lý vụ án này đã sớm dự đoán được, bọn họ cũng không bất ngờ gì cho lắm, người duy nhất không thể chấp nhận được kết quả phán quyết chính là cha mẹ của nạn nhân.
Đứa con trai mà bọn họ vất vả nuôi lớn đã chết rồi, hung thủ nhất định là đứa con dâu nhưng cô ta lại vô tội, thế này kêu bọn họ người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh làm sao có thể chấp nhận được?
Hai người họ làm ầm lên ở tòa án, muốn tìm Tưởng Mộng Vân để tính sổ, nhưng cứ cố tình lại bị người ta cản lại.
Tưởng Mộng Vân rời khỏi tòa án từ một lối khác dưới sự hộ tống của luật Sư.
Tô Niệm Tinh thở dài một hơi: "Cháu vẫn luôn thấp thỏm lo lắng, cảm giác này quá khó chịu."
Bà A Hương nhìn đôi vợ chồng già kia: "Chỉ sợ bọn họ vẫn sẽ kháng án tiếp."
Tô Niệm Tinh gật đầu, điều này là chắc rồi.
Lo lắng đôi vợ chồng già kia nổi điên lên sẽ liên lụy tới mình nên Tô Niệm Tỉnh và bà A Hương không dám nán lại nữa mà cùng nhau rời khỏi tòa án. Vừa mới đi ra khỏi tòa nhà đã nghe thấy phía sau có người gọi tên mình.
Tô Niệm Tinh quay đầu lại phát hiện ra là giám sát Lương, cô nhìn đối phương với vẻ nghỉ ngờ.
Giám sát Lương cười bảo: "Chỗ này cách đường Paterson rất xa, các cô không có xe, để tôi tiễn các cô về nhé?" Bà A Hương có hơi được thương mà sợ: "Ôi nào có dám."
Tô Niệm Tinh thì lại kéo cánh tay của bà ta, cười ngọt ngào: "Cảm ơn sir Lương."
Giám sát Lương đi lấy xe, bà A Hương nghi ngờ: "Để cậu ta tiễn chúng ta về không được ổn cho lắm thì phải?"
Tô Niệm Tinh chậc chậc: "Trước đó anh ta vẫn luôn nghi ngờ cháu là thầy bói rởm, lần này chủ động đưa chúng ta về, bà cảm thấy anh ta là loại người sẽ nổi lòng tốt đó sao?"
Bà A Hương sững sờ rồi quả quyết lắc đầu, người này quanh năm nghiêm mặt, còn chẳng biết cười thì làm sao có khả năng sẽ nổi lòng tốt được chứ.
Bà ta nghe được ý ám chỉ của Tô Niệm Tinh: "Ý cháu là cậu ta có ý đồ khác?"
Tô Niệm Tinh cười giảo hoạt: "Chúng ta cược đi."
Chiếc Sedan dừng lại trước mặt, bà A Hương không tiện nói chuyện mà ra dấu OK, coi như là đồng ý.
Dọc theo đường đi, ba người đều không mở miệng nói chuyện, bà A Hương ho nhẹ một tiếng, thấp giọng nói: "Bà sắp thắng rồi."
Tô Niệm Tinh ra hiệu cho bà ta chớ có hấp tấp: "Đừng vội."
Đến nơi, cô và bà A Hương xuống xe rồi cảm ơn giám sát Lương.
Mắt thấy con Sedan biến mất tăm mất dạng, bà A Hương nhún vai: "Bà thắng rồi nhé."
Tô Niệm Tinh gãi đầu, vậy mà cô lại thua à, nhưng dám chơi dám chịu, cô quả quyết nói: "Buổi trưa cháu mời."
Vừa mới dứt lời thì giám sát Lương thả cặp chân dài bước tới, bà A Hương kéo cánh tay của Tô Niệm Tinh một cái, ra hiệu cho cô quay đầu nhìn.
"Sao anh lại quay lại vậy?”
"Vừa rồi tìm bãi đỗ xe." Giám sát Lương cho một lời giải thích ngắn gọn rồi đi lại gần, anh mím môi không nói gì cả.
Tô Niệm Tinh chủ động mở miệng: "Giám sát Lương, lần này lại muốn nhờ tôi xem bói cho ai nữa vậy?”
Tuy rằng người này không thật sự muốn xem bói nhưng cô quả thật có thể kiếm được tiền, Tô Niệm Tinh cũng không ngại người khác coi mình thành vật thí nghiệm.
Giám sát Lương lại rất lập dị, cứ đứng nguyên tại chỗ bất động, vặn vẹo một lúc lâu sau mới ngồi xuống: "Lần trước cô bói ra được thi thể không đầu kia, vậy cô có thể bói ra được thân phận của người đó không?”
Tô Niệm Tinh sững sờ, kêu cô bói toán cho thi thể á?
Từ khi nào anh lại coi trọng cô đến vậy?
Tuy rằng cô rất vui vì mình được người ta khẳng định nhưng xem bói cho một cái xác vô danh vẫn khiến cô cảm thấy thật khó tin.
"Tôi nghe nói sau khi người ta chết đi, nếp nhăn sẽ biến mất. Tôi sở trường xem chỉ tay, lòng bàn tay không còn chỉ tay thì tôi không có cách nào xem được."
Cô cũng không phải đại sư đoán mệnh chân chính mà chỉ dựa vào bàn tay vàng của mình. Cô chỉ có thể nhìn thấy một sự việc hoặc người mà người xem bói thường xuyên nghĩ đến đó, còn người chết cũng có còn suy nghĩ gì đâu, làm sao có thể nhìn thấy hình ảnh được.
Nhưng giám sát Lương nào có biết, nghe được lời cô, anh lập tức bổ sung: "Không phải toàn bộ chỉ tay đều sẽ biến mất, đặc biệt là nạn nhân tử vong không quá hai mươi tư tiếng vẫn giữ lại nguyên vẹn đường chỉ tay."
Bạn cần đăng nhập để bình luận