Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 306: Ai Lại Đi Trộm Cái Thứ Này Chứ

Chương 306: Ai Lại Đi Trộm Cái Thứ Này ChứChương 306: Ai Lại Đi Trộm Cái Thứ Này Chứ
A Trân sững sờ, theo bản năng nhìn về phía quầy thu ngân, ở chỗ đó trống huơ trống hoác, mèo chiêu tài đã biến mất dạng, cô ta gãi đầu nghĩ rất lâu mà vẫn không nhớ ra được: "Không biết nữa."
Bà A Hương cũng lắc đầu, nói mình không nhớ: "Có lẽ mất từ sáng nay rồi, khi ấy khách khứa đông quá, chúng ta đều bận không xuể mà."
"Ai lại đi trộm cái thứ này chứ?" Hai người xách rau đặt vào bếp rồi cũng giúp tìm kiếm.
Đến ngay cả sau bếp bọn họ cũng tìm một lượt nhưng vẫn không tìm thấy.
Bà A Hương bắt đầu suy đoán: "Liệu có phải chuyện làm ăn trong quán tốt quá, quán khác ghen ty cho nên phái người tới trộm mèo chiêu tài của chúng ta.
Tô Niệm Tinh bị suy đoán của bà ta làm cho kinh hãi "a" một tiếng, cô nhìn bà ta với vẻ ngạc nhiên: "Đố ky vì cháu làm ăn khấm khá vậy không phải nên đào đầu bếp của quán đi sao? Sao lại trộm mèo chiêu tài làm gì chứ?"
Trộm mèo chiêu tài có tác dụng gì đâu?
Cô bị suy nghĩ khác thường của bà A Hương làm cho buồn cười. Nhưng ai ngờ những người khác lại cảm thấy suy đoán của bà ta rất đáng tin.
Đầu bếp Lý còn nói ở chỗ mà mình từng làm việc ngày trước mới đầu cũng làm ăn rất được, sau này đối thủ cạnh tranh thấy tiệm của ông ta làm ăn phát đạt quá mới nhân lúc ông ta đang bận rộn đón tiếp khách hàng mà hắt nước sôi vào cây phát tài, hại cây chết, từ đó việc kinh doanh tụt dốc không phanh, cuối cùng thì đóng cửa, ngừng kinh doanh.
A Hỉ cũng nhắc tới một chuyện tương tự: "Ông chủ trước của tôi thích nuôi cá Koi lắm, mỗi lần khách hàng tới đó đều thích ngắm cá, sau này đối thủ cạnh tranh nhân lúc ông chủ không để ý mà khóa van cung cấp oxi lại hại đàn cá Koi chết hết. Sau đó có tiếp tục đổi cá nhưng việc làm ăn cũng không thể được như ngày trước.
Ngày trước A Trân là nhân viên tiếp tân ở một công ty, đối thủ cạnh tranh nhân lúc tết nhất được nghỉ đã đục mất chữ "tài" trên câu đối của công ty cô 1a.
Tô Niệm Tinh trừng mắt há hốc mồm, hóa ra đây chính là cạnh tranh trong kinh doanh sao? Sao lại khác với cô nghĩ vậy chứ?
"Vậy... mèo chiêu tài của tôi bị ai trộm vậy?" Là vua trà sữa bán trà sữa kiểu Hồng Kông ở bên cạnh? Hay là cửa hàng Trương Ký bán xá xíu đầu tiên ở góc phố? Hay là chàng trai trẻ bán mì nầm bò?
Mọi người xoa cằm nghĩ ngợi rất lâu, buổi sáng bọn họ có qua đó mua thức ăn không?
Cả đám đồng loạt nhìn về phía A Trân, A Trân lắc đầu: "Buổi sáng đông khách như thế, tôi nào có nhớ đâu."
Sợ bà chủ nghi ngờ mình làm việc không nghiêm túc, A Trân lập tức đề nghị bà chủ quán bói một quẻ.
Tô Niệm Tinh liếc mắt nhìn đám người trước mặt một vòng, bói cái con khỉ ấy.
Ngoại trừ bản thân cô nhớ thương con mèo chiêu tài bị mất thì những người khác đều có người và chuyện mà mình để ý nhất, thế này cô còn xem bói kiểu gì được?
Cô có thể chữa cho người chứ không thể chữa cho mình!
Bà A Hương thấy cô lắc đầu cũng đoán ra được là cô không bói ra nổi, vì thế bà ta vội hòa hoãn: "Bỏ đi, cháu bói một quẻ tận một nghìn đô la Hồng Kông mà con mèo chiêu tài kia mới có mấy chục, không lời cho lắm đâu."
Bà ta dặn dò mọi người sau này cẩn thận một chút.
Tô Niệm Tinh cũng chỉ có thể trấn an bản thân như vậy, lát nữa cô lại đi mua một con mèo chiêu tài khác vậy.
Sáng ngày hôm sau, ông cụ kia lại tới, Tô Niệm Tinh vốn còn tưởng ông ta lại không mang theo tiền nhưng ai ngờ ông ta chỉ đang đợi sau khi trong tiệm không còn đông đúc nữa mới vào trong, chọn đơn xong, ông ta lại móc ra một trăm đô la Hồng Kông từ trong túi áo và đưa cho cô: "Bánh bao nhà cô thơm quá, tôi muốn mua một xửng bánh bao và một bát cháo thịt nạc trứng muối."
Tô Niệm Tinh gật đầu đáp: "Vâng."
Một xửng bánh bao giá bốn đô la Hồng Kông, một bát cháo thịt nạc trứng muối giá hai đô la Hồng Kông, vậy là thối lại chín mươi tư đô la Hồng Kông.
Ông cụ nhận lấy tiền thối rồi tìm một chỗ ngồi xuống.
A Trân nhìn ông cụ mà cứ cảm thấy có chỗ nào đó quái quái, cô ta đè thấp giọng bảo: "Hôm qua ông ta không mang theo tiền, cô mời ông ta ăn nhưng hôm nay ông ta có tiền rồi, tại sao không trả tiền ăn hôm qua lại cho cô chứ?”
Tô Niệm Tinh bật cười: "Đã nói là mời ông ấy ăn rồi mà, sao còn có thể thu tiên được?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận