Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 294: Con Gái Bà Bao Nhiêu Tuổi Rồi

Chương 294: Con Gái Bà Bao Nhiêu Tuổi RồiChương 294: Con Gái Bà Bao Nhiêu Tuổi Rồi
Ở Hương Giang, đứa ăn bám được gọi là "đà hài tử" (nôm na là cơm dép lê), nghĩa ngoài mặt chữ, chuyên ăn bám, vì dép lê là vật khá mềm mại, rất dễ đi cho nên “đà hài tử" là để chỉ những người đàn ông chuyên bám váy đàn bà. Ăn bám là để hình dung tương ứng với "đà hài tử", mà "thực đà hài phạn" (ăn cơm dép lê) cũng có thể hiểu đơn giản là ăn bám.
Người xung quanh vừa nghe được đã lập tức túm tụm tới, mồm năm miệng mười hưởng ứng.
"Cũng không thể tìm mấy thằng ăn bám được đâu nhé, loại đàn ông này không đáng tin, dựa vào phụ nữ để leo lên, tương lai chắc chắn sẽ bỏ rơi cô ấy.
Cũng có người tò mò hỏi: "Con gái bà bao nhiêu tuổi rồi?"
"Ba mươi hai." Bà cụ có hơi hối hận: "Tôi với chồng thôi đã ly hôn từ rất lâu rồi, thu nhập của tôi không cao, chỉ miễn cưỡng nuôi sống được hai đứa con gái.
Con gái lớn từ nhỏ đã kiên cường, cái năm nó mười tám tuổi có từng hẹn hò với một anh, sau khi bị anh ta đá nó mới dồn hết tâm huyết lên sự nghiệp, mà quả thật nó cũng có danh có tiếng rồi nhưng chuyện chung thân đại sự của nó cũng chậm trễ theo.
Năm ngoái nó tìm được một người bạn trai nhưng mà thằng đó lại ăn bám, tôi sợ lần này nó lại bị mấy lời ong bướm của tên kia lừa nữa, cuối cùng lại lỡ dở mất thanh xuân cuối cùng của mình.
Thương cho tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ, các hàng xóm láng giêng cũng đều có thể hiểu được: "Trên đời này, cha mẹ chính là người thương yêu con cái nhất."
"Bà lo lắng cũng là hợp tình hợp lý thôi."
Tô Niệm Tinh hỏi bà cụ: "Con gái lớn của bà đâu? Bà dẫn cô ấy tới đây đi."
Bà cụ gật đầu: "Cô đợi chút nhé, bây giờ tôi đi gọi nó ngay."
Bà cụ tới vội vàng mà đi cũng vội vàng, các hàng xóm láng giềng lại thảo luận sôi nổi.
"Tôi có một bà chị họ có tính cách hiếu thắng lắm, phát hiện chồng ở bên ngoài nuôi bà hai rồi có con riêng, để báo thù bên nam mà chị ấy cũng tìm một thằng ăn bám để ngoại tình.
Sau khi hai người ly hôn, chồng cũ với bà hai sống rất ngọt ngào vui vẻ, chị ấy tức quá không chịu được mới đăng ký kết hôn cùng với tên ăn bám kia.
Sau khi kết hôn, tiên của đều bị tên ăn bám đó cuỗm đi hơn nửa, dạo trước gặp được chị ấy, chị ấy còn đang thưa kiện tên ăn bám đó.
Vất vả hơn nửa đời người đều làm lời cho tên ăn bám, chỉ nghĩ thôi cũng thấy nghẹn uất thay chị ấy rồi!"
"Thì cái người họ Trần trên bảng phú hào kia ấy, lúc còn trẻ cũng là tên ăn bám dựa vào nhà vợ để phất lên, sau khi kiếm được tiền rồi lại bắt đầu nuôi bà hai, bà ba, nghe nói trước khi chết, đứa con mà bà cả sinh ra không được chia một đồng tiền nào, còn con của bà hai với bà ba được thừa kế tài sản."...
Bọn họ lần lượt đưa ra các ví dụ, Tô Niệm Tinh nghe mà cũng cảm thấy được mở mang tâm mắt.
Bọn họ đợi khoảng nửa tiếng mà vẫn không thấy bà cụ trở về, thẳng cho đến khi bên ngoài truyền tới tiếng vang, các hàng xóm láng giêng ùa ra ngoài, nháo nhào chạy ra khỏi quán ăn xem náo nhiệt.
Tô Niệm Tinh cũng đi theo đẳng sau, chỉ thấy trước cửa DSE có một đống người đang chen chúc, A Trân đi ở phía sau cô: "Có phải có học sinh xảy ra chuyện rồi không? Ôi chao, khai trương còn chưa đến hai tháng đã xảy ra chuyện, thế này không ổn rồi."
Tô Niệm Tinh thấy không giống cho lắm, nghe có vẻ giống như đang cãi nhau, lúc đến gần đằng trước mới phát hiện ra là bà cụ muốn xem bói lần trước và anh bạn trai của chị Connie đang cãi nhau.
Trong tay chàng trai trẻ câm một hộp cơm, gương mặt trắng trẻo rõ ràng rất bối rối và bất an, bị bà cụ chỉ thẳng vào mũi mà chửi, mấy lời thô tục kia đến ngay cả Tô Niệm Tinh nghe cũng cảm thấy chói tai vô cùng.
A Trân hỏi người phụ nữ tới đây sớm hơn tại sao hai người họ lại cãi nhau.
Người phụ nữ đang lo không có người để khoe khoang đây, nghe thấy cô ta hỏi mình mà bắt đầu nói liến thoắng như bật máy hát: "Bà cụ kia chính là mẹ của chị Connie đó, mẹ vợ chướng mắt con rể cho nên..."
Hiểu rồi, người phụ nữ kia coi thường tên ăn bám sẽ làm con rể của mình cho nên mới chia rẽ uyên ương.
"Chị Connie đâu? Sao chị ta không ra ngoài?" A Trân cảm thấy chuyện tình cảm vẫn nên để người trong cuộc tự giải quyết mới tốt, phụ huynh ra mặt cũng quá đáng quá rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận