Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 1052: Cảnh Sát Cũng Nói Như Vậy Đấy

Chương 1052: Cảnh Sát Cũng Nói Như Vậy ĐấyChương 1052: Cảnh Sát Cũng Nói Như Vậy Đấy
Ăn cơm xong, một nhóm người lại lái xe về vùng quê.
Đây là một thị trấn nhỏ khá xa xôi, cách xa thành phố ồn ào náo nhiệt, bầu không khí cũng trở nên vô cùng trong lành, còn có cả rừng rậm um tùm xung quanh nữa.
Trước đây cô xem tivi có thể nhìn thấy cây cối xuất hiện ở khắp mọi nơi, đến đâu cũng có thể thấy, trong lúc nhất thời, cô thật sự không có cách nào xác định là tuyến đường nào.
Chiếc xe đỗ lại trước cửa nhà, Tô Niệm Tinh lấy la bàn phong thủy rồi xuống xe, men theo hướng mà trước đó đã nhìn thấy trong video rồi đi thẳng về phía trước.
James đang định mở cửa nhà nhưng thấy cô không vào nhà mà ngược lại, đi vê một phía khác, anh ta lập tức đi theo.
Giám sát Lương thấy mũi kim của la bàn phong thủy không hề đồng nhất với hướng mà cô đi, đầu óc cũng hơi mơ hồ.
Kern nhìn cô đi về phía trước, càng đi càng xa: "Chỗ này hẻo lánh lắm thì phải? Cho dù mẹ kế của cậu có thật sự ra tay thì bà ta cũng không phải là đối thủ của cha cậu đâu nhỉ?"
Ngược lại, đây đúng là sự thật, cha của anh ta quanh năm rèn luyện sức khỏe, còn mẹ kế của anh ta cho dù trẻ tuổi nhưng cũng không thể đánh lại được cha của anh ta.
James thở dài một tiếng: "Cảnh sát cũng nói như vậy đấy."
Anh ta bước nhanh đuổi theo. Cứ như vậy đi được khoảng nửa tiếng đồng hồ, mới đầu còn có thể nhìn thấy một, hai người đi đường, nhưng càng đi xa hơn, đừng nói là người mà ngay cả một bóng ma cũng không trông thấy luôn, chỉ có chim chóc trong rừng là thi thoảng sẽ gọi nhau vài tiếng.
Bình thường Kern không hay rèn luyện sức khỏe cho lắm, đi suốt một khoảng thời gian dài như vậy vẫn không thấy cô dừng lại, ông ta cũng hơi sốt ruột: "Đại sư? Có thể tìm được không vậy?"
Đáng tiếc là Tô Niệm Tinh đang chìm đắm trong thế giới của mình nên hoàn toàn không thể nghe được.
Giám sát Lương kéo Kern, kêu ông ta đừng làm ồn: "Cô ấy vẫn đang tìm, nếu ông mệt thì có thể trở về xe đợi trước.
Kern liếc mắt nhìn xung quanh, quanh đây hoang vắng như thế, cũng quá kinh dị rồi, thôi bỏ đi thì hơn.
Lại tiếp tục đi như thế hơn một tiếng đồng hồ nữa, chủ yếu là Tô Niệm Tinh đã đi sai mấy đoạn đường liên nên không thể không quay trở về đường cũ, sau đó lại bắt đầu từ một con đường khác, cuối cùng cũng đi đến một con đường nhỏ trong video kia.
Đã ba tháng trôi qua, cỏ đã khô héo cả rồi nhưng cây thì vẫn còn đây, đặc biệt là mấy cái cây già được trăm năm tuổi vẫn rất rõ ràng.
Cô vòng vào một đoạn đường chật hẹp và kín đáo, xung quanh là cành cây sau mấy bụi cây khô, một nhóm người giãm lên mặt đất phát ra tiếng lạo xạo vang giòn.
Cuối cùng cũng đi đến trước một cái cây bách xù đỏ, Tô Niệm Tinh cất la bàn phong thủy đi rồi chỉ vào một cái cây trong số đó: "Ở đây rồi, đào đi!"
Mọi người nhìn cây bách xù đỏ với vẻ kinh hoàng, vô thức lùi lại hai bước. James như bị chôn chân dưới đất, anh ta và cái cây bách xù đỏ kia hình thành sự tương phản rõ ràng.
Đang lúc ngày đông giá rét mà cây bách xù đỏ vẫn xanh tốt như cũ, cả người anh ta từ trên xuống dưới đều bất động như một khúc gỗ, thậm chí còn tỏa ra tử khí như tro. Bàn tay to đó không biết từ khi nào đã siết chặt lại, hai con mắt nhìn chăm chằm vào cây bách xù đỏ trước mặt như thể đó không phải là cái cây, mà chính là kẻ thù của anh ta.
Kern cũng nhất thời hóa đá, ông ta khẩn trương nuốt nước bọt sau đó nói với mấy vệ sĩ đang cầm dụng cụ ở đằng sau: "Đào đi!"
Vì thế, mười vệ sĩ luân phiên đào, chỗ này đang là mùa đông, mặt đất đóng băng rắn chắc vô cùng, chưa qua một lúc mà mọi người đều đã mệt đến túa mồ hôi.
Thi thoảng Kern lại đi tới trước cái hố: "Vẫn chưa đào ra được sao?"
Vệ sĩ đờ đẫn lắc đầu: "Chưa."
Đào được một lúc mà vẫn chưa thể tìm được thi thể như cũ, Đại Đao có hơi mất tự tin: "Đại sư, liệu có bói nhầm không?"
Không phải anh ta không tin Tô Niệm Tinh mà là anh ta đi theo cô đã lâu như vậy rồi, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy cô dùng la bàn phong thủy, mà cô mới học phong thủy chưa được bao lâu, có khả năng kỹ thuật vẫn chưa đến nơi đến chốn.
Tô Niệm Tinh đã sớm quan sát xung quanh rồi, có vài chỗ có thể chứng minh phán đoán của cô không sai: "Không sai đâu! Đào đi, cái hố này sâu lắm."
Bạn cần đăng nhập để bình luận