Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 279: Tìm Mẹ

Chương 279: Tìm MẹChương 279: Tìm Mẹ
"Bà ấy đối xử với em vô cùng tốt, mỗi tối đều sẽ kể chuyện cho em nghe, nói con gái nhất định phải đi học, chỉ có đi học thì tương lai mới có thể tìm được một công việc tốt.
Em vẫn luôn ghi nhớ lời mẹ dặn, em muốn biết mẹ đang ở đâu. Nếu như mẹ thật sự muốn vứt bỏ em vậy em cũng muốn tận mắt đi gặp bà ấy và nghe bà ấy nói thế nào."
Đứa trẻ này không phải là cố chấp thường thôi đâu, ánh mắt trong veo đó lộ ra vẻ quật cường, có loại dứt khoát không đạt được mục đích thì không từ bỏ.
Tô Niệm Tinh giữ cánh tay của Lâm Lâm và dẫn cô bé ra đằng trước: "Được, em tìm một chỗ rồi ngồi xuống trước đi, chị lấy đồ nghề ra sau đó xem cho em."
Lâm Lâm ngoan ngoãn ngôi bên cạnh bàn, tiên cũng đang đặt ở trên mặt bàn, hai bàn tay nắm chặt vào nhau.
A Hỉ và A Trân thấy bà chủ đã tới rồi nên tự đi làm việc của mình.
A Trân thấy Tô Niệm Tinh lấy đồ nghề ra mới nghi ngờ hỏi: "Sao vậy? Có người muốn xem bói sao?"
Tô Niệm Tinh gật đầu: "Lâm Lâm muốn xem."
Lúc này đang là thời điểm quán ăn kinh doanh vắng vẻ nhất, A HỈ và A Trân đều không có khách hàng để đón tiếp nên cũng vội vàng ngồi qua đó xem cô bói cho Lâm Lâm.
A trân vỗ lên bả vai của Lâm Lâm: "Có phải em cũng muốn bói xem mình có thể thi đỗ đại học được hay không?" Lâm Lâm lắc đầu: 'Không ạ, em muốn xem giờ mẹ em đang ở đâu."
A Trân sững sờ, thấy bà chủ bắt đầu ném lục hào kim tiền quẻ nên tạm thời không lên tiếng nữa.
Sau khi một loạt quy trình qua đi, Tô Niệm Tinh cầm tay của Lâm Lâm, lòng bàn tay của đứa trẻ có vết chai sạn do quanh năm lao động để lại, làn da cũng hơi thô ráp, cô thở dài một tiếng, tập trung tinh thần nhìn hình ảnh trong video.
Xung quanh là một màu đen kịt, chỉ có ánh đèn mờ ảo. Hương Giang những năm chín mươi đã được tính là đô thị lớn quốc tế hóa rồi, phố xá sầm uất đi đến đâu cũng đều có đèn đuốc sáng trưng, ở quê không có đèn đường nhưng ánh đèn mờ ảo như vậy ở trong nhà vẫn vô cùng hiếm thấy.
Trong căn nhà yên tĩnh và chật hẹp, mặt đất chỉ toàn là bùn với đất, không giống tòa nhà cao tâng mà càng giống nhà đất hoen, trong căn phòng thấp lè tè chỉ có một chiếc giường và một ít đồ dùng sinh hoạt.
Người phụ nữ nằm yên lặng trên giường, gương mặt bà ta tiều tụy không nói nên lời, không, nói một cách chính xác không phải là tiêu tụy mà là giống bộ xương khô.
Khuôn mặt bà ta không có tí thịt nào cả, hai gò má hõm sâu xuống, gầy trơ xương, hốc mắt hõm sâu, nếu không phải vì con mắt bà ta vẫn còn chuyển động thì Tô Niệm Tỉnh còn tưởng đây là người chết.
Chiếc chăn trên giường ố bẩn và nhớp nháp, không nhìn rõ được màu gốc là gì, cánh tay trơ gầy của bà ta đặt thẳng trên giường một cách vô lực, cô tay phải bị một chiếc xích sắt trói lại, chiếc xích sắt đó rất dài, phần cuối bị quấn vào góc giường, khóa chết tại đó, khiến người không có cách nào dứt ra được. Đột nhiên có tiếng lộc cộc vang lên, người phụ nữ bị chướng khí che phủ kia hơi nhíu mày, sau đó bắt đầu giấy giụa, bà ta yếu ớt như thế, sống lưng dựa lên đầu giường, trong lúc vùng vẫy cái xích sắt vang lên những tiếng trong trẻo, bà ta nhìn con người lớn lên trông hàm hậu, hơn năm mươi tuổi, có hàng lông mày đen rậm, môi dày, tướng mạo bình thường và chân chất, đó chỉ là một người bình thường dù bị ném vào trong đám đông cũng không ai nhận ra đang đi xuống từ đầu cầu thang với vẻ mặt kinh hãi.
Người đàn ông đứng ở đầu giường như đang nhìn chiến lợi phẩm của mình, trong mắt tràn ngập vẻ thỏa mãn, đột nhiên ông ta nhấc chân rồi đi qua đó, cúi người định giơ tay vuốt ve gương mặt của bà ta.
Người phụ nữ theo bản năng co rúc người lại, từ chối sự tiếp cận của đối phương.
Ngay sau đó, người đàn ông giật mạnh tóc của bà ta, người phụ nữ đau đến chết lặng, cổ ngửa ra sau, người đàn ông thì đè lên người bà ta...
Vẻn vẹn ba phút người phụ nữ bị bạo hành, Tô Niệm Tinh đã không thể nhìn tiếp được nữa nhưng đó lại là chuyện mà người phụ nữ phải đang hứng chịu mỗi ngày.
Nhưng vì muốn nhìn được tin tức hữu dụng mà cô vẫn phải kiềm chế trong lòng, kiên trì xem hết lần này đến lần khác, cuối cùng cũng nghe ra được một câu thông tin hữu dụng từ trong miệng người phụ nữ tràn đầy thù hận kia.
"Chính Khôi?"
Lâm Lâm nhìn Tô Niệm Tinh với vẻ sững sờ rồi lắc đầu: "Em không biết đó là tên ai ạ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận