Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 767: Tôi Thật Sự Không Có Mà

Chương 767: Tôi Thật Sự Không Có MàChương 767: Tôi Thật Sự Không Có Mà
"Đúng đó! Lớp trẻ bây giờ không chịu chăm chỉ kiếm tiên mà cứ phải đi tà môn ngoại đạo cơ, cho rằng có thể kiếm được nhiều tiền chắc! Phi"
"Phi! Hạ tiện!"
“Tôi không có!" Cô em tóc vàng hoe bị túm tóc, người đàn ông đứng sau lưng cô gái trẻ cũng chạy qua đó giúp, anh ta lôi kéo cô gái định lôi cô ta vào trong xe van.
Cô ta giãy giụa muốn bám vào rào bảo hộ: "Tôi thật sự không có mà."
Cô ta bị người đàn ông bịt miệng lại, hơi thở rất yếu, mặt nghẹn đến đỏ bừng, nhưng Tô Niệm Tinh có thể nghe ra được rõ ràng cô ta đang biện minh cho mình.
Cô liếc mắt nhìn xung quanh, lúc này, viên cảnh sát mặc quân trang trước đó vẫn còn tuần tra ở bên này lại không thấy bóng dáng đâu cả.
"Sao thế? Bà chủ?" Đại Đao đã mua xong nước và quay trở lại, trông thấy bà chủ quán đang nhìn chằm chằm vào cảnh náo nhiệt cách đó không xa mà nghỉ ngờ hỏi: "Cô quen sao?"
Tô Niệm Tinh lắc đầu, ra hiệu cho Đại Đao ngăn cản mấy người kia lại trước đã: "Tôi đi tìm cảnh sát mặc quân trang! Có khả năng mấy người này có vấn đề đấy! Nhớ đừng ra tay với bọn họ, chỉ bảo vệ cô em tóc vàng kia là được rồi!"
Ném lại một câu này xong, cô vội vàng chạy đến phía cuối con đường này.
Đợi khi cô tìm được viên cảnh sát mặc quân trang thì anh ta đang phân xử cho hai thị dân cãi nhau. "Mau lên! Bên đó có người bị bắt cóc kìa!" Tô Niệm Tinh ra hiệu cho bọn họ mau đi theo mình: "Tôi nghe thấy cô gái trẻ đó nói mình không hề quyến rũ chồng của ai cả."
Viên cảnh sát mặc quân trang cũng mặc kệ hai thị dân này luôn mà quay đầu đi theo Tô Niệm Tinh trở về đường Temple.
Đại Đao đã che chở cho cô em tóc vàng hoe ở phía sau mình.
Mấy người kia đang đứng giằng co với Đại Đao, trong tay bọn họ còn cầm theo dụng cụ, mà Đại Đao thì lại tay không tấc sắt, phỏng chừng vừa mới tiếp nhau vài chiêu nên cánh tay của Đại Đao hơi sưng lên, có vẻ như đã bị mấy người này đánh.
"Đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao lại đánh người?" Viên cảnh sát mặc quân trang qua đây.
Mấy người kia định nhảy lên con xe van bỏ trốn nhưng Đại Đao đã nhanh tay nhanh mắt túm lại được một tên, viên cảnh sát mặc quân trang lập tức phóng mô tô cản chiếc xe lại.
Cô em tóc vàng hoe bị kéo rách áo, độ tuổi không lớn đột nhiên lại bị mấy người này chặn ở giữa phố kéo đi, cô ta sợ đến mức khóc nức nở không ngừng: "Tôi không hề quen mấy người này và cũng chẳng quyến rũ người đã có vợ, tôi vừa mới tốt nghiệp trung học xong, hoàn toàn không quen biết bọn họ mà."
Cô ta nói năng rất lộn xộn, nhiều lần lặp lại câu mình không hề quan biết mấy người kia, thành viên của tổ trọng án hỏi địa chỉ gia đình của cô ta để thông báo cho người nhà qua đây đón người.
Cô em tóc vàng hoa lấy lời khai xong mới nhìn về phía Đại Đao rồi lập tức đi qua cảm ơn anh ta: "Cảm ơn anh, nếu không nhờ có anh thì tôi đã bị bọn họ bắt đi rồi."
Đại Đao chỉ về phía Tô Niệm Tinh: "Tôi chỉ nghe theo lời dặn của bà chủ thôi."
Cô em tóc vàng hoe cảm ơn Tô Niệm Tinh: "Chỉ có cô tin tôi thôi, thật sự cảm ơn cô nhiều lắm."
Tô Niệm Tinh lắc đầu: "Không phải tôi tin lời cô đâu, tôi biết xem tướng mặt, môi dưới của cô rõ ràng dày hơn môi trên, đầu mũi đầy đặn, có thể thấy cô là một người chung tình.
Lại nhìn vành tai cô dày và to, chứng tỏ cô là một người có trái tim bao dung, đối xử với người ôn hòa, tấm lòng rộng lượng. Chắc hẳn không phải là kẻ thứ ba thích chen chân vào cuộc hôn nhân của người khác. Nói đến cùng thì ba hai cũng là người không vẻ vang gì cho cam, trộm đi hạnh phúc của người khác thì không nên có kiểu tướng mặt như vậy."
Cô em tóc vàng hoe nghe mà như lọt vào mây mù dày đặc, phần lớn nữ hậu sinh trẻ tuổi như cô ta đều không mê tín, đây vẫn là lần đầu tiên cô ta gặp được một người đoán mệnh như vậy.
Cô ta kinh ngạc hé miệng: “Cô là đại sư đoán mệnh sao?"
Tô Niệm Tinh gật đầu rồi lấy danh thiếp ra đưa cho cô ta: "Tôi tên là Tô Niệm Tinh, có mở một quán ăn ở đường Paterson và đường Russell, có thời gian thì cô có thể tới chơi!"
Cô em tóc vàng hoe nhận lấy tấm danh thiếp rồi cảm ơn đối phương.
Thời gian đã không còn sớm nữa, Tô Niệm Tinh và Đại Đao còn vội trở về nên nói với viên cảnh sát mặc quân trang một tiếng, rồi rời khỏi đồn cảnh sát trước...
Bạn cần đăng nhập để bình luận