Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 447: Chưa Từng Học Thì Làm Sao Mà Biết

Chương 447: Chưa Từng Học Thì Làm Sao Mà BiếtChương 447: Chưa Từng Học Thì Làm Sao Mà Biết
Dù sao thì hồi tôi đi học ở trường cũng không dạy, nhưng bây giờ các trường cấp ba đã dạy bằng tiếng phổ thông."
Tô Niệm Tinh đổi sang một câu bằng tiếng phổ thông để nói với anh ta.
Anh Hắc lại chẳng hiểu gì cả: "Cô đang dùng tiếng phổ thông sao?"
Tô Niệm Tinh gật đầu: "Đúng rồi, tôi vẫn luôn cho rằng người Hương Giang có thể nghe hiểu tiếng phổ thông chứ."
Anh Hắc cười vì sự ngây thơ của cô: "Chưa từng học thì làm sao mà biết."
Tô Niệm Tinh thở phào một hơi nhẹ nhõm rồi nói với giám sát Lương: "Anh cho các viên cảnh sát khác xuống đi, anh ta sẽ không giết tôi đâu."
Giám sát Lương nhíu mày, anh ta đang dự định thu hút sự chú ý của anh Hắc để các cảnh sát khác đánh bọc từ đằng sau, nhưng cô lại kêu người xuống?
Tô Niệm Tinh lạnh lùng nói: "Tôi đã từng giúp anh nhiều lần như thế, anh còn không tin tôi sao?"
Giám sát Lương phúc đến thì lòng sáng ra.
Cô muốn kêu các cảnh sát này xuống, như vậy thì mới có thể nói quẻ tượng ra cho anh nghe.
Anh lập tức gật đầu với những viên cảnh sát khác: "Các anh xuống trước đi, đến đầu cầu thang."
Các viên cảnh sát đưa mắt nhìn nhau: "Như vậy không nghe không ổn cho lắm thì phải? Lỡ như đột nhiên anh ta ra tay thì chúng ta cũng không kịp ngăn cản mất." Giám sát Lương ra hiệu cho anh ta chớ có sốt ruột: "Bây giờ anh ta đang rất lo cho sự an nguy của con gái mình nên sẽ không tùy tiện hành động thiếu suy nghĩ, các anh cứ việc lùi ra ngoài đi."
Các viên cảnh sát lại lục tục lùi đến đầu cầu thang.
Giám sát Lương thì đi sang bên mé phải vài bước đến cửa vào sân thượng, như vậy nói chuyện có thể càng gần hơn một chút.
Tô Niệm Tinh bắt đầu tiếng phổ thông để nói chuyện với giám sát Lương: "Con gái anh ta đang ở phòng 1102 tòa ba trong khu nhà cao tâng."
Giám sát Lương gật đầu rồi cầm bộ đàm lên, nói vài câu với người ở đầu bên kia bộ đàm.
Cuối cùng thì anh Hắc cũng hiểu vừa rồi Tô Niệm Tinh chỉ đang bẫy anh ta, con dao gọt hoa quả ở trong tay anh ta lại dí về phía trước: "Vừa rồi cô đã nói gì?"
Tô Niệm Tinh hơi ngửa đầu về sau một chút: "Tôi hỏi anh ấy có thể cứu tôi được không?”
Anh Hắc dường như có vẻ tin, nhưng giọng điệu vẫn rất khó ở: "Tôi cảnh cáo cô, không được phép giở trò vượn ra đây, tôi với cô không thù không oán, cũng không muốn hại cô. Nhưng nếu cô tự mình ngã xuống dưới chết thì đến địa ngục cũng đừng trách tôi."
"Biết rồi." Tô Niệm Tinh cạn lời.
Nếu không phải anh ta khống chế cô tới đây thì cô vẫn còn đang ở trong quán ăn một cách bình an vô sự nhé, làm sao có khả năng sẽ ngã chết được.
Thôi bỏ đi, trí thông minh của người này còn thấp hơn cả cô, cho rằng bắt cóc cô thì có thể được lên báo, nhưng anh ta cũng không thèm nghĩ thử xem ông chủ đứng sau mấy tờ báo kia là ai. Bỏ đi, bỏ đi, có giảng đạo lý với anh ta thì phỏng chừng cũng không thể thông não cho anh ta được đâu.
Cô cũng không dám kích thích đối phương, lát nữa bị anh ta đâm cho một phát thì đúng là oan thấy mẹtI
Thời gian trôi qua từng giây từng phút một, bàn tay đang nắm lan can của Tô Niệm Tỉnh vừa mỏi vừa đau, chưa bao giờ từng cảm thấy thời gian trôi qua lại chậm như vậy.
Cũng không biết đã qua bao lâu, cuối cùng thì trong bộ đàm của giám sát Lương cũng truyền tới tiếng của Đại Lâm.
Anh dùng tai nghe để nghe, đầu bên kia nói: "Sir Lương, tôi đã đến cửa hàng bánh ngọt để hỏi rồi, nhân viên trong tiệm nói bà cụ dẫn đứa cháu gái tới đây từ nửa tiếng trước và đã đi rồi. Tôi lại câm ảnh đi hỏi người qua đường, họ nói có một chiếc xe tải đã đón cả hai bà cháu đi, nhưng không biết là ai."
Một trong những các lợi của lưu lượng tập trung tại Hương Giang chính là hỏi chuyện khá nhanh gọn lẹ.
Lại qua thêm nửa tiếng nữa, cảm xúc của anh Hắc đã dần sụp đổ, thi thoảng lại chất vấn giám sát Lương: "Vẫn chưa tìm được sao? Có phải con gái tôi đã bị bọn họ bắt cóc rồi không? Bọn họ muốn ép tôi đi chết, bọn chúng quả thật không phải con người!"
Con dao lại vung tới vung lui trước mặt Tô Niệm Tinh, cô không thể không tránh sang bên cạnh, miệng thì vẫn không quên trấn an anh ta: "Cảnh sát đang tìm rồi mà, nếu thật sự đúng là bọn họ đã bắt người vậy cảnh sát cũng sẽ dùng pháp luật trói bọn họ lại, anh đừng sốt ruột."
Câu này quả thật đã mang tới tác dụng, cảm xúc của anh Hắc lại ổn định trở lại. Qua thêm hai mươi phút nữa, cuối cùng thì phía bên cảnh sát cũng truyền tới tin tức tốt, bọn họ đã giải cứu được con tin.
Bạn cần đăng nhập để bình luận