Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 569: Thế Này Không Ổn Đâu Nhỉ

Chương 569: Thế Này Không Ổn Đâu NhỉChương 569: Thế Này Không Ổn Đâu Nhỉ
Cô lấy bản thực đơn mà lúc trước mình thảo luận với hai đầu bếp trong ngăn kéo: "Anh chọn đi, lát nữa tôi sẽ đi mua đồ ăn, chuẩn bị món ăn trước. Buổi tối các anh cứ đến đây ăn là được."
Giám sát Lương chọn sáu món ăn nhẹ, tám món ăn chính và hai món canh dựa theo khẩu vị yêu thích của các thành viên. Người Hương Giang thích ăn canh súp, thứ này tuyệt đối không thể thiếu.
Sau khi trả tiền, giám sát Lương không vội vã rời đi: "Có phải cô còn thiếu tiên không?"
Thấy anh đã nhận ra, Tô Niệm Tinh cũng thoải mái thừa nhận: "Còn thiếu 158 ngàn. Nhưng chờ tôi ghi hình show giải trí xong thì hẳn là đã đủ."
Giám sát Lương nhìn vị trí được cô khoanh tròn trên báo: "Số lượng căn hộ được bán ra thị trường của tòa cao ốc này rất ít, phú hào Vịnh Đồng La đều mua nhà ở đó. Nếu cô muốn mua mà chờ đến khi ghi hình xong thì chắc chẳng còn căn hộ nào nữa đâu."
Tô Niệm Tinh ngây người. Trên báo viết vẫn còn 88 căn hộ, thế mà hết nhanh vậy sao?
Giám sát Lương lấy một tấm séc từ trong túi áo cảnh sát, sột soạt viết con số ba trăm ngàn, đưa cho Tô Niệm Tinh.
Tô Niệm Tinh chần chờ, không dám nhận: "Thế này không ổn đâu nhỉ? Tôi không muốn làm cảnh sát."
"Đây là cá nhân tôi cho cô mượn, không liên quan đến chuyện cô có làm cảnh sát hay không. Chẳng phải cô đã nói rồi sao? Chúng ta là bạn bè, nếu cô gặp khó khăn thì tôi cho cô mượn tiền để vượt qua cửa ải khó khăn." Giám sát Lương nghiêng đầu nhìn cô: "Hay ý cô là sau này tôi muốn mua nhà, còn thiếu một trăm mấy chục ngàn, cô có cả chục triệu mà không chịu cho tôi mượn?”
Tô Niệm Tinh vội nói: "Đương nhiên phải cho mượn chứ." Cô đã hiểu ý anh, cũng không làm mình làm mẩy nữa: "Tôi chỉ cần 158 ngàn thôi, không cần nhiều chừng này đâu."
"Còn phải trả thuế trước bạ nữa."
Tô Niệm Tinh nhận lấy tấm séc: "Cảm ơn"...
Tô Niệm Tinh bịt tấm séc trong túi áo, nghĩ đến con số viết trên giấy, không nhịn được cười thâm.
"Bà chủ, chị đang cười chuyện gì vậy? Nói ra cho bọn em cũng vui chung với?" Không biết từ khi nào A Trân đã sáp lại gần, thấy cô mỉm cười đầy mặt ngọt ngào thì kìm lòng không đậu tò mò hỏi.
Tô Niệm Tinh nghĩ rằng lần này cũng có công lao của A Trân. Nếu A Trân không nhắc nhở cô thì có lẽ cô sẽ không phát hiện ra sự khác thường của ba người kia, nhưng nói thẳng chân tướng với A Trân thì chắc chắn là không được. Cô khẽ hắng giọng một tiếng, hỏi A Trân: "Lúc trước cô nói muốn dọn ra ngoài sống một mình, bây giờ dọn chưa?”
Nhắc đến chuyện này, A Trân lại nhức đầu: "Tiền thuê nhà ở Hương Giang hiện giờ quá đắt, tôi đang chen chúc cùng một phòng với anh trai, mặc dù có tấm rèm ngăn cách nhưng thật sự rất bất tiện, bọn tôi đều đã lớn cả rồi."
Đến mùa hè, anh trai cô ta có thể ngủ ngoài phòng khách, nhưng mùa đông mà ngủ sofa thì quá lạnh, chỉ có thể ngủ trong phòng riêng. Cô ta đã lớn rồi, rất muốn dọn ra ngoài sống một mình, nhưng tiên thuê nhà quá cao. Bà chủ thuê nhà một tháng tốn 2400. còn cô ta phải giao 800 tiên gia dụng cho cha mẹ mỗi tháng, cô ta không nỡ bỏ ra nhiều tiền như vậy để thuê phòng đâu.
Nghe A Trân tự thuật, Tô Niệm Tinh cảm thấy hình như cô ta còn thảm hơn mình, không khỏi vỗ vai cô ta: "A Trân, gân đây cô làm việc rất tốt, thế này đi, tôi sẽ đề bạt cô lên làm quản lý cửa hàng."
Cô thuê hai nhân viên phục vụ, A Hỉ chất phác không biết chào đón khách hàng, A Trân thì khác, gặp ai cũng mỉm cười, làm việc còn cẩn thận nghiêm túc, tài vụ chưa bao giờ xảy ra sơ suất. Mặc dù có những lúc cô ta nói chuyện không đúng mực, nhưng trên đời này ai mà không có khuyết điểm. Bây giờ nếu cô muốn mời một sinh viên làm người quản lý cửa hàng thì cô cũng không thể trả lương cao cho người ta, chỉ bằng đề bạt A Trân, sau này cô ta lên làm người quản lý cửa hàng thì tất nhiên tâm trí cũng sẽ trưởng thành hơn một chút.
Đôi mắt A Trân tỏa sáng, không khỏi vui sướng: "Thật chứ? Bà chủ chị tốt quát Sau này tôi nhất định sẽ làm việc chăm chỉ giúp chị!"
Nghe thấy tiếng kêu hưng phấn nhảy nhót của A Trân, ba vị đầu bếp đang bận rộn trong nhà bếp cũng không khỏi vui sướng. Bà chủ vẫn luôn bồi dưỡng A Trân, họ đã sớm nhận thấy điều đó, cho nên không hề bất ngờ khi biết Tô Niệm Tinh đề bạt A Trân lên làm người quản lý cửa hàng. Mỗi lúc bà chủ vắng mặt, cửa hàng bánh bao đều sẽ giao cho A Trân phụ trách.
Bạn cần đăng nhập để bình luận