Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 716: Độc Ác Quá Đi Mất

Chương 716: Độc Ác Quá Đi MấtChương 716: Độc Ác Quá Đi Mất
Anh ta chửi rủa thậm tệ, phối hợp với giọng nói của anh ta nghe giống ác quỷ bò lên từ dưới địa ngục, xung quanh nhanh chóng có một đám đông hàng xóm vây quanh xem náo nhiệt.
Chú Minh và chú An đứng nghe suốt toàn bộ quá trình cũng bị tin tức này làm cho kinh hãi, tam quan đều sụp đổ hết cả, ai có thể ngờ được thiên sứ dịu dàng khả ái này chỉ chớp mắt cái đã biến thành đao phủ đâu chứ, sao cô ta có thể thâm độc như vậy?
Chú An chà xát hai cánh tay: "Độc ác quá đi mất! Loại người này nhất định phải bắt lại!"
Tổ trọng án nhanh chóng đến nơi, gân đây tổ A không có vụ án gì lớn nên cấp trên phái bọn họ tới tiếp nhận vụ án phóng hỏa này. Trước đấy còn tưởng là sự cố ngoài ý muốn, nhưng không ngờ lại là do người làm.
Dưới các câu hỏi luân phiên của điều tra viên tổ trọng án A, cuối cùng Tuyết Nhi cũng không chống đỡ nổi nữa mà thừa nhận chính mình đã phóng hỏa.
"Cũng chỉ vì tôi quá yêu Gia Khang, nhưng trong mắt anh ấy chỉ có mỗi bạn gái mình, mà cô ả đó vốn hoàn toàn không hề thật lòng với anh ấy, tôi mới là người yêu anh ấy thật lòng mà."
Lời phát biểu của cô ta khiến mọi người ná thở.
Quan Thục Huệ có hơi khó mà chấp nhận nổi: "Rốt cuộc là cái thứ ảo ma gì thế này? Thích một người thì phải hủy hoại anh ta sao? Đầu óc cô ta có bệnh à?”
"Loại người này đúng là ích kỷ thật!" Giọng điệu của giám sát Lương lại có thêm vài phần châm biếm, khiến cho gương mặt vốn đã không có biểu cảm gì của anh đột nhiên trông hà khắc hơn hẳn.
Quan Thục Huệ liếc mắt quan sát anh vài cái.
Đại Lâm lén lút kéo cô ta ra ngoài rôi nhỏ giọng nói với cô ta: "Trước đây sir Lương cũng từng bị loại con gái này quấn lấy đó, đã vậy còn bám lấy cả anh em tốt của anh ấy nữa."
Quan Thục Huệ vừa nghe được tin này hai mắt đã lóe sáng: "Chuyện từ khi nào thế? Sao em lại không biết?"
"Đương nhiên là em không biết rồi, đây là chuyện xảy ra từ lúc sir Lương còn ở trường cảnh sát cơ mà." Đại Lâm cũng chỉ nghe tin vỉa hè mà thôi: "Nghe nói có một cô gái rất thích sir Lương, thích đến phát rồ phát dại luôn ấy, trong nhà khắp nơi đều dán đầy ảnh của anh ấy. Nhưng mà sir Lương không thích cô ta, lần nào trông thấy cũng đều trốn biệt tăm hết.
Cuối cùng, cô gái đó vì muốn tiếp cận sir Lương mà cố tình hẹn hò với người anh em tốt của sir Lương. Sir Lương đã giảm bớt số lần ở chung với người anh em này, nhưng cô ta quật ngược lại, đổ oan cho sir Lương đã động tay động chân với cô ta."
"Ả đàn bà này đúng là quá hèn hạ, rõ ràng muốn phá hỏng mối quan hệ giữa sir Lương và anh em của anh ấy mà." Quan Thục Huệ không nhịn được mà mắng đối phương quá vô sỉ.
Đại Lâm thở dài một tiếng: "Số lần nhiều rồi, mối quan hệ giữa sir Lương và người anh em tốt đó đã xuất hiện vết rạn, sau đó đường ai nấy đi luôn. Sau này, khắp trường cảnh sát đều đồn tai nhau rằng sir Lương chen chân vào tình yêu của anh em, trường học còn suýt chút nữa đuổi học sir Lương luôn mà. Đây đều là trò quỷ của cô ả đó gây ra, hại đội cảnh sát suýt chút nữa mất đi một tinh anh." "Chẳng trách sir Lương đã lớn tuổi như vậy rồi mà vẫn không hẹn hò, phỏng chừng là sợ gặp sợ phải phải bà điên." Quan Thục Huệ cuối cùng cũng đã hiểu được tại sao sir Lương lại luôn luôn nghiên mặt và xưa nay không gần nữ sắc rồi, hóa ra tất cả đều có nguyên nhân của nó cả.
"Sau đó thì sao?" Một giọng nói vang lên từ phía sau hai người.
Đại Lâm theo bản năng đáp lời: "Sau đó cô gái kia với người anh em tốt cũng chia tay, cô ta cũng không hề thích người anh em tốt đó của sir Lương thật lòng..."
Nói xong câu này, đột nhiên anh ta phản ứng lại có người đứng ở đằng sau, vừa quay đầu qua lại trông thấy hóa ra là Tô Niệm Tinh.
"Đại sư? Sao cô lại tới đây?" Đại Lâm có hơi mất tự nhiên, trước đó nhìn thấy sir Lương đi hẹn mà anh ta còn cảm thấy giữa hai người này có gì đó kỳ lạ rồi, lúc này lại để đối phương nghe được tin đồn đãi về sir Lương, chỉ sợ đối phương hiểu lầm, anh ta vội vàng giải thích: "Sir Lương với cô gái kia thật sự không có một chút quan hệ nào đâu."
Tô Niệm Tinh nhún vai, xách hộp cơm trong tay lên: "Mau qua ăn cơm đi."
Đại Lâm và Quan Thục Huệ đưa mắt nhìn nhau, hai người nhận lấy hộp cơm, một người phụ trách phát cơm và một người phụ trách ký tên.
"Đúng rồi, cái cô Tuyết Nhi kia đã khai chưa?" Tô Niệm Tinh tới đây cốt là để thăm dò tin tức mới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận