Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 750: Thật Sự Cảm Ơn Cháu Nhiều Lắm

Chương 750: Thật Sự Cảm Ơn Cháu Nhiều LắmChương 750: Thật Sự Cảm Ơn Cháu Nhiều Lắm
Trái tim đang treo lơ lửng của cô cuối cùng cũng hạ xuống, cô mang hai con ba ba ra sau bếp nhờ đầu bếp Trương hầm canh, rồi lại chuyên chú xem tivi, chính là đoạn băng ghi hình Diệp Thắng Thiên bị bắt được phát sóng tuân hoàn.
Thím An giải thích: "Buổi sáng vừa mới bắt được Diệp Thắng Thiên mà buổi chiều đã phát sóng trên tivi rồi, lần này đội cảnh sát đúng là lợi hại!"
Tô Niệm Tinh không nhìn thấy tin tức giám sát Lương bị bắt cóc, xem chừng bộ phận quan hệ công chúng cũng không tuyên truyên về vụ việc này.
Sir Trương nhắm thẳng vào ống kính tuyên bố Diệp Thắng Thiên đã bị bắt trông thật giống một con gà trống kiêu ngạo, khá có ý tứ hãnh diện nở mày nở mặt. Trước đấy truyền thông chế giễu đội cảnh sát vô năng, bây giờ đội cảnh sát lại dùng thực lực để chứng minh anh ta trốn ra ngoài kiểu gì thì cũng sẽ bị bắt lại như thế. ...
Tô Niệm Tinh ăn cơm tối ở quán ăn, nhà bếp cũng đã hầm xong món canh baba, cô khử trùng tay mình rồi đeo găng tay lên, còn đặc biệt gọi điện cho Lương Nhã Tĩnh một cuộc, điện thoại di động của đối phương đã được sạc, đối phương có nói với cô về địa chỉ bệnh viện của anh trai mình.
"Ca phẫu thuật của anh tôi rất thành công, viên đạn đã được lấy ra rồi, không còn trở ngại gì lớn nữa."
Tô Niệm Tinh đến bệnh viện thăm anh, giám sát Lương nằm ở phòng bệnh VỊP.
Tô Niệm Tinh xách hộp giữ nhiệt đi vào trong phòng bệnh, tất cả mọi người đồng loạt quay ra nhìn khiến cô có hơi mất tự nhiên. Tô Tú Tuyết và Lương Công Thực vừa trông thấy cô là hai mắt đã sáng ngời.
Tô Tú Tuyết nắm lấy tay cô: "Con gái! Thật sự cảm ơn cháu nhiều lắm, tôi nghe nói lần này là cháu đã bói ra địa chỉ nơi An Bác bị giam giữ, tôi rất xin lỗi vì trước đó đã không tin cháu."
Tô Niệm Tinh lắc đầu: "Không sao đâu ạ."
Tô Tuyết Tuyết và Lương Công Thực chưa từng tìm cô xem bói bao giờ cho nên không tin cô mới là bình thường.
Cô nhìn về phía giám sát Lương ở trên giường, bả vai anh đã trúng đạn, phần bụng cũng bị thanh sắt đâm thủng một lỗ, cũng may mà không bị thương đến nội tạng, bằng không thật sự thần tiên cũng khó cứu.
Sắc mặt anh nhợt nhạt, đôi môi màu hồng bình thường tượng trưng cho sự khỏe mạnh nhưng lúc này lại không thấy một chút huyết sắc nào cả, ánh mắt vẫn đang nhìn về phía cô một cách dịu dàng như cũ, chỉ là ánh mắt này còn mang theo cả biết ơn.
"Anh thấy đỡ hơn chưa?" Tô Niệm Tinh đặt hộp giữ nhiệt lên bàn rồi gật đầu chào hỏi Lương Nhã Tĩnh một câu, sau đó ngồi xuống trước giường bệnh.
Giám sát Lương lắc đầu: "Vừa mới làm phẫu thuật xong, không sao, lần này cũng may mà nhờ có cô."
Lương Nhã Tĩnh thân là nhân chứng tình cảm của hai người đang vô cùng tập trung quan sát toàn bộ hành động của cả hai người họ. Từ khi Tô Niệm Tinh bước vào, ánh mắt của anh cô đã sốt ruột dời sang người đối phương, chắc chắn là đã sớm trông mòn con mắt rồi đi?
Cô ấy cười thầm trong lòng rồi ra hiệu cho cha mẹ về nhà nghỉ ngơi trước, để hai người họ được ở riêng một lúc.
Khi đóng cửa, cô ấy còn lén nháy mắt với anh trai mình.
Giám sát Lương lén dựng ngón cái với cô ấy, đây là có ý cảm ơn.
Tô Niệm Tinh hỏi anh: "Anh bị thương có phải kiêng dè không?”
"Ngoại trừ không thể ăn đồ cay và hải sản ra thì những thứ khác đều không cần kiêng." Giọng nói của giám sát Lương rất nhẹ nhàng, trong đó còn kèm theo chút lo lắng.
"Tôi nghe Nhã Tĩnh nói khi ấy cô đã nói mình bói ra được tung tích của tôi ở ngay trước mặt toàn bộ cảnh ti cấp cao. Tôi đã kêu mẹ tôi nói với anh Nhất, bảo bọn họ đừng tiết lộ chuyện này ra rồi.
Phía bên sir Trương cũng sẽ không đăng tin lên. Bọn họ nhất định sẽ giữ kín như bưng. Trước đây bọn họ còn muốn kêu tôi ra mặt tuyển cô vào đội cảnh sát, nhưng tôi cũng đã nói với bọn họ rôi, có đôi khi cô xem bói không được chuẩn cho lắm, sẽ làm chậm trễ tiến trình nên bọn họ cũng đã từ bỏ suy nghĩ này. Cô đừng lo lắng nhé."
Trước đây anh vẫn luôn không hiểu được tại sao Tô Niệm Tinh thà rằng chịu thân bại danh liệt cũng phải giữ kín bí mật của mình, nhưng đợi khi anh bị giam vào trong lồng rồi mới biết sự lo lắng của cô về trị an ở Hương Giang cũng không phải buồn lo vô cớ, mà là cô hiểu rõ hơn bất kỳ ai hết.
Tô Niệm Tinh gật đầu, cô cúi đầu im lặng một lúc rất lâu mà chẳng nói gì cả.
Giám sát Lương đợi mãi mà không nghe thấy cô lên tiếng: 'Sao vậy?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận