Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 155: Biến Cố

Chương 155: Biến CốChương 155: Biến Cố
Cô ta không muốn xem hôn nhân mà là sự nghiệp: "Tôi tên là Lucy, từ nhỏ đã có một vị họa sĩ nói tôi vẽ tranh có linh trí nên tôi vẫn luôn cố gắng học vẽ.
Nhưng tới lúc chọn chuyên ngành, tôi muốn học quốc họa mà cha mẹ và giáo viên đều nói cái ngành quốc họa này rất khó thành danh, không kiến nghị tôi chọn quốc họa nên tôi đổi thành truyện tranh.
Bây giờ công việc đã kiếm được tiền rồi nhưng tôi vẫn muốn thử xem có thể chuyển ngành được không?”
Quốc họa và truyện tranh nghe qua đều là vẽ cả nhưng trên thực tế lại khác nhau một trời một vực, hai loại phong cách này hoàn toàn khác nhau, cách vẽ cũng không tương đồng.
Quốc họa muốn thành danh vậy đúng là khó hơn lên trời.
Ngược lại, vẽ truyện tranh chính là một nghề hiện đại, không lo không kiếm dược công việc.
Lucy nói chuyện đâu ra đấy, vừa không trách cứ cha mẹ mình vừa không tự oán tự trách, nhưng giấc mộng trong lòng kia vẫn luôn đeo bám cô ta, khiến cô ta nhung nhớ không quên.
Tô Niệm Tinh gật đầu rồi bắt đầu ném lục hào kim tiền quẻ.
Người xung quanh nhanh chóng tập trung lại thành một đống xem náo nhiệt.
Mấy người này đều là độc giả thông qua báo chí bị thu hút tới đây, muốn được tận mắt chứng kiến xem cô bói toán thần kỳ đến cỡ nào. Ném xong kim tiền quẻ rồi lại đoán chữ, cuối cùng mới xem chỉ tay.
Lucy nhìn chằm chằm vào Tô Niệm Tinh với vẻ khẩn trương.
Việc này có liên quan đến vận mệnh mười năm tương lai của cô ta, lúc đầu khi cô ta chuyển ngành cũng đã lập một mục tiêu cho mình, đợi khi cô ta tích đủ năm mươi vạn rồi sẽ đi học quốc họa.
Không ai có thể ngăn được cô ta hất.
Khi ấy cô ta còn nhỏ không thể tự làm chủ được, điều kiện gia đình cũng không thể hỗ trợ cô ta theo học vẽ, nhưng cô ta phải dựa vào bản thân mình.
Sau khi tốt nghiệp đại học xong, một mình cô ta làm hai công việc.
Ban ngày giúp công ty vẽ bản thảo, buổi tối lại gửi bản thảo cho nhà xuất bản. Toàn bộ tiên kiếm được đều được tiết kiệm và gửi vào ngân hàng, cô ta ăn uống rất đơn giản, cũng không tham gia hoạt động xã hội gì, đến ngay cả chỗ ở cũng là nhà lồng mà chỉ có người già mới ở.
Ở trong mắt đồng nghiệp, cô ta chính là một quái thai!
Nhưng cô ta cũng không cảm thấy như vậy.
Cô ta có mơ ước của mình mà mơ ước chỉ có bản thân cố gắng thì mới có thể thực hiện được.
Cô ta cứ ngày qua ngày làm việc kiếm tiên như vậy, bây giờ vất vả lắm mới gom đủ tiền, khoản tiên này đủ cho cô ta đổi sang chuyên ngành mới, nếu không thể có thành tựu ở ngành này thì những vất vả trong mấy năm nay của cô ta đều uổng phí hết, cho nên cô ta nôn nóng muốn biết một đáp án.
Những người khác cũng nhìn chằm chằm vào Tô Niệm Tinh không rời, nhỏ giọng nhắc nhở mọi người hãy nghe cẩn thận: Sắp được chứng kiến thời khắc kỳ tích rồi, xin hãy mở to mắt của cô ra, tập trung tinh thân giống như xem nhà ảo thuật biểu diễn vậy.
Tô Niệm Tinh đã quen với việc bị người vây xem rồi, ngay khi tay của cô bắt lấy tay của Lucy, hai mắt nhìn chằm chằm vào đường chỉ tay của đối phương chỉ vẻn vẹn đúng ba giây, sau đó cô đột nhiên đứng bật dậy, gương mặt không có cảm xúc ngay lập tức nứt ra, gân như là gào lên: "Mau maul Mau tránh rai"
Đột nhiên cô nổi giận dọa tất cả mọi người đều giật nảy mình, phản ứng của bọn họ đều chậm một nhịp.
Ngay cả cả đám người vẫn chưa làm ra được phản ứng gì thì Tô Niệm Tinh đã đẩy mạnh đám người ở bên trái dồn hết sang bên phải.
Người ở bên phải vốn đang rướn người tới xem đột nhiên bị người ở đằng trước huých vào, cơ thể theo bản năng lùi về sau, thẳng đến khi bọn họ đâm vào quầy hàng của bà A Hương, cái bàn xem quẻ bị bọn họ đẩy lùi năm, sáu mét, mãi đến lúc cái bàn đâm vào bờ tường, mấy người này không gánh được sức lớn nặng nề mà ngã lên bàn xem quẻ.
Bà A Hương muốn đi lên đỡ mấy người kia thì đột nhiên, một tiếng két két chói tai do ma sát với mặt đường truyền tới.
Bà ta vừa định ngẩng đầu lên thì lại nghe thấy cách đó không xa có người hét lên chói tai đây kinh hoàng, đó là tiếng kinh hãi thốt ra theo bản năng khi gặp phải chuyện bất ngờ, gần như có thể chọc thủng màng nhĩ của người ta.
Lúc này, cho dù là một bà cụ có thính giác không nhạy bằng người trẻ tuổi như bà A Hương cũng cảm thấy màng tai nhức nhối đau đớn.
Vì đây không phải là một người hét chói tai mà là một, hai, ba người, không... là một đám người đang hét chói tai.
"Á áát"
Bạn cần đăng nhập để bình luận