Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 1095: Hôm Đó Đúng Là Tôi Có Uống Một Ít

Chương 1095: Hôm Đó Đúng Là Tôi Có Uống Một ÍtChương 1095: Hôm Đó Đúng Là Tôi Có Uống Một Ít
Cứ như thể đường nào cũng là đường chết vậy.
Cũng không biết đã qua bao lâu, cuối cùng thì A Cảnh cũng chậm rãi tới nơi, anh ta đẩy cửa vào phòng đã trông thấy Trương An Ngọc, mất rất lâu anh ta mới nhận ra: "Hôm đó là cô hả? Tôi nhớ người tôi gọi là CoCŒo cơ mà."
Trương An Ngọc cúi đầu, xấu hổ không nói nên lời.
Tô Niệm Tinh giải thích giúp cô ta: "Hôm đó cô ta uống say nên đi nhầm phòng."
Cô đưa ảnh siêu âm của Trương An Ngọc cho anh ta: "Cô ấy đã tới bệnh viện khám rồi, đúng là đã mang thai."
A Cảnh làm sao không biết chứ, anh ta cảm thấy mình rất oan ức: "Này cô? Sao cô có thể đi nhầm phòng được nhỉ? Chẳng trách sau đó CoCo lại chửi tôi là tên cặn bã, tôi còn cảm thấy cô ấy vô lý gây sự, nhưng hóa ra là trò quỷ của cô àI"
Tô Niệm Tinh vỗ bàn một cái: "Được rồi, cô ấy cũng không muốn vậy bây giờ nghĩ cách xem phải giải quyết vấn đề thế nào đi, chứ anh trách cô ta thì có tác dụng gì? Cô ta uống say nhưng anh cũng say cơ mà."
A Cảnh bị cô trách tội mà có hơi mất tự nhiên: "Hôm đó đúng là tôi có uống một ít..."
Nhưng anh ta cho người người mới này là người thay thế được CoCo gọi tới, cho nên cũng không coi là vấn đề to tát gì cả.
"Được rồi, tôi cũng không muốn truy cứu nữa." A Cảnh dựa người vào bàn viết chỉ phiếu: "Nhiêu đây đủ cho cô đi phá thai rồi, số tiền còn thừa cứ coi như là tiền bồi dưỡng cho cô đi." Trương An Ngọc lại đỏ bừng mặt: "Tôi không thể phá thai!"
"Này, cô không thể được đằng chân lân đằng đầu kiểu vậy đâu nhé, nếu để mẹ tôi biết được thì đến ngay cả công việc của cô cũng không giữ được đâu, hà tất phải cố chấp như vậy." A Cảnh không muốn bị mẹ càm ràm: "Trong chuyện này, cả hai chúng ta đều sai, tôi cho cô năm vạn đã là hết lòng hết nghĩa rồi, nếu cô chê ít vậy tôi sẽ tăng gấp đôi cho cô! Nhiều hơn là không có đâu.'
Anh ta lại viết một tờ chi phiếu khác rồi đưa qua.
Tô Niệm Tinh chặn tờ chỉ phiếu lại: "Bác sĩ nói cô ấy rất khó có thai, nếu bây giờ phá thì sau này muốn có thai cũng không thể có được, anh không thể tước đoạt quyền làm mẹ của cô ấy."
A Cảnh trừng mắt nhìn cô rồi lại quay đầu nhìn Trương An Ngọc: "Không phải chứ? Cô hành tôi như vậy luôn hả? Đây là con riêng, cô chắc chắn muốn giữ lại chứ?"
Trương An Ngọc ngẩng đầu lên: "Tôi chắc chắn."
A Cảnh cảm thấy đầu óc cô ta không được tỉnh táo: "Tôi nói này, cô phải bình tĩnh lại, tuy rằng nhà họ Tô chúng tôi quả thật có tiền nhưng tôi chỉ là một phú tam đại, dưới tên tôi không có bất cứ bất động sản gì hết mà chỉ có mỗi một con xe mà thôi. Nếu cô kiện lên tòa cũng không thắng được bao nhiêu tiền bồi thường đâu, cô chắc chắn mình muốn đẻ đứa con này ra chứ?"
Trương An Ngọc đối diện với ánh mắt của anh ta rồi đáp chắc như đinh đóng cột: "Tôi chắc chắn!"
A Cảnh vò đầu bực mình: "Vậy cô muốn bao nhiêu tiền?"
Trương An Ngọc thật sự không biết nuôi một đứa con cần bao nhiêu tiền, cô ta nghĩ ngợi một lúc rồi đáp: "Mỗi năm anh cho tôi mười vạn, đến khi con được mười tám tuổi."
A Cảnh nhìn cô ta với vẻ ngạc nhiên: "Mười vạn? Cô chắc chưa?"
Trương An Ngọc gật đầu: "Tôi chắc chắn, nhưng anh nhất định phải đảm bảo sẽ không cướp con của tôi đi."
A Cảnh xua tay: "Sau này tôi sẽ lấy vợ, cô yên tâm đi, sẽ không giành con với cô đâu, nhưng không được phép nói cho mẹ tôi biết. Bằng không, cô có bị cướp mất con hay không thì tôi không có cách nào đảm bảo đâu."
Trương An Ngọc thấy anh ta sợ mẹ như vậy cũng sốt ruột: "Anh không thể ngăn mẹ anh được sao?”
"Sao tôi phải ngăn? Bà ấy là mẹ của tôi, không vui một cái là có thể khóa thẻ của tôi đây này!" Vẻ mặt của A Cảnh rất lưu manh, rõ ràng anh ta cũng biết mình rời khỏi trợ cấp của cha mẹ là sẽ chẳng là gì hết.
Trương An Ngọc hít một hơi thật sâu: "Được! Tôi đồng ý với anh, chỉ cần mỗi năm anh cho tôi mười vạn tiền nuôi dưỡng thì tôi sẽ không quấy râầy anh và gia đình anh.”
A Cảnh đưa chi phiếu cho cô ta: "Đợi cô đẻ đứa bé ra rồi tôi muốn làm giám định quan hệ cha con, nếu như đứa bé không phải của tôi thì hợp đồng miệng của chúng ta coi như bỏ!"
Trương An Ngọc nhìn về phía Tô Niệm Tinh rồi gật đầu: "Được!"
A Cảnh cũng nhìn về phía Tô Niệm Tinh, không tiện cưỡng ép mà chỉ có thể thấp giọng năn nỉ: "Tôi có thể đừng nói cho mẹ tôi biết chuyện này không? Nếu để bà ấy biết thì tôi tiêu mất."
Bạn cần đăng nhập để bình luận