Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 213: Từ Bỏ

Chương 213: Từ BỏChương 213: Từ Bỏ
Bà ta kích động nhấc chân đi lên: "Vậy học phí của con phải làm sao đây?"
Trương Mãn Khang hoàn toàn không để ý: "Không thành vấn, con có thể kiêm chức, nếu không đủ tiền thì con còn có thể xin vay, tóm lại là có thể học tiếp."
Trương Phúc Hỉ bất mãn đối với chuyện con trai rời đi, trước đây nhìn thấy vợ có thể quản được con trai nên ông ta còn từ ái với bà ta vài phân, nhưng bây giờ con trai đã không bị kiểm soát nữa, đã vậy còn đang dần dần trưởng thành, lông cánh cứng cáp, mà ông ta thì ngày một già đi, chỉ hù dọa vai câu thôi còn được, nhưng nếu thật sự động tay động chân vậy cũng chưa biết ai sẽ chịu thiệt đâu.
Sắc mặt của ông ta nặng nề u ám, ánh mắt nhìn vợ mình càng lúc càng khó chịu.
Nếu không phải vì bà vợ này không quản tốt được Khang Tử thì làm sao Khang Tử lại bất hiếu như vậy được chứ?
Hứa Thuận Bình vốn còn muốn cầu cứu chồng mình nhưng không ngờ lại bị ánh mắt không mang ý tốt kia của đối phương nhìn chằm chằm.
Đột nhiên bà ta sợ hãi run lẩy bẩy, nhớ đến trước khi sinh Khang Tử ông ta đã đánh mình gần chết rồi. Sau khi có Khang Tử, ông ta mới biết kiêm chế hơn một chút.
Không được, bà ta không thể rời xa Khang Tử.
Đột nhiên, bà ta nổi lên dũng khí: "Khang Tử, mẹ đi theo con, mẹ sẽ ly hôn với cha con"
Trương Mãn Khang sững sờ, nhìn chằm chằm vào người mẹ trước mặt này, cho rằng mình đã xuất hiện ảo giác.
Vừa rồi anh ta dọa nhảy lầu để uy hiếp bà ta mà bà ta còn không chịu thỏa hiệp.
Bây giờ anh ta muốn đoạn tuyệt quan hệ với bà ta thì bà ta lại đổi ý nghe lời?
Đây là lý lẽ gì vậy?
Anh ta là một người thông minh tuyệt đỉnh, bằng không cũng sẽ không thi đỗ được vào trường đại học tốt nhất ở Hương Giang, chỉ cần hơi suy nghĩ một chút là sẽ hiểu ngay.
Vì từ đầu đến cuối mẹ anh ta đều cảm thấy anh ta nhảy lầu chỉ là thủ đoạn để uy hiếp bà ta, mà đoạn tuyệt quan hệ lại chính là chuyện mà anh ta thật sự có thể làm ra được.
Đột nhiên anh ta cảm thấy nực cười, quá nực cười.
Uổng công anh ta tự cho rằng mình thông minh, cho rằng mẹ anh ta chính là một kẻ yếu cần được anh ta bảo vệ, nhưng thật ra mẹ anh ta thông minh hơn ai hết, bà ta dùng bộ dạng yếu ớt nhất để khống chế anh ta.
Thật đáng buồn biết bao!
Anh ta không nói gì cả, Hứa Thuận Bình càng lúc càng hoảng hốt.
Trương Phúc Hỉ lại giống như một thùng thuốc nổ, vừa châm ngòi đã nổ tung, ông ta đi lên túm cổ tay vợ mình, kiềm chế cơn giận quát: "Bà nói cái gì?
"Tôi muốn ly hôn với ông, tôi không muốn rời xa con trai tôi." Hứa Thuận Bình gào lên như phát điên.
Bà ta cũng không biết lấy đâu ra dũng khí mà túm lấy cánh tay chồng, kéo ông ta ra ngoài: "Tôi muốn ly hôn với ông, con trai tôi đã không cần tôi nữa rồi, tôi còn cân ông làm gì nữa?"
Một kẻ to xác giống như Trương Phúc Hỉ lại bị bà ta kéo văng ra vài mét, hai người ở trên hành lang cãi nhau ỏm tỏi, cảnh sát đành đi lên can.
Trương Mãn Khang nhìn một màn nực cười này, hóa ra sức lực của bà ta không hề yếu hơn cha một chút nào cả, đáng tiếc, mấy năm nay anh ta vẫn luôn bị bà ta che mờ mắt.
Anh ta nhảy xuống khỏi bức tường bảo vệ, nhìn Tô Niệm Tinh rồi nói tiếng cảm ơn: "Cô nói đúng, là tôi bị vỏ bên ngoài che mắt."
Tô Niệm Tinh võ lên cánh tay anh ta: "Không sao, tương lai anh vẫn còn một con đường rất dài phải đi, bây giờ nhìn rõ vẫn còn kịp."
Trương Mãn Khang gật đầu.
Tiếp sau đó, đội Phi Hổ và đám người Tô Niệm Tinh trơ mắt nhìn Hứa Thuận Bình và Trương Phúc Hỉ vì ly hôn mà chặn đứng ở đầu cầu thang, những người khác chỉ có thể bị ép phải tham gia vào khuyên nhủ, cuối cùng Hứa Thuận Bình vì muốn thoát khỏi chông mà chịu ra đi với hai bàn tay trắng.
Thật ra nói là ra đi với hai bàn tay trắng cũng không thích hợp, vì khoản tiết kiệm của gia đình bọn họ tổng cộng chỉ có mấy vạn đồng. Bất động sản còn là nhà ở xã hội mà chính phủ cấp cho, không thể mua bán, cũng không thuộc về bọn họ.
Ngoài vậy ra còn có một chiếc xe đạp, cũng không đáng tiền gì cả.
Nhưng Trương Phúc Hỉ thích đánh bạc biết mình không còn khả năng chiếm lời nhiêu hơn nữa nên đồng ý ly hôn với vợ. Bằng không, vợ ông ta sẽ đệ đơn đòi ly hôn, thẩm phán cũng sẽ phán ly hôn.
Sau khi một vở hài kịch này kết thúc, cuối cùng Tô Niệm Tinh cũng về được quán ăn của mình. Trông thấy cô trở về, toàn bộ nhân viên trong quán đi tới đón, năm cặp mắt nhìn chằm chằm vào cô: "Thế nào rồi?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận