Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 488: Tìm Được Người Sống Trước

Chương 488: Tìm Được Người Sống TrướcChương 488: Tìm Được Người Sống Trước
Giám sát Lương hiểu ý của cô: "Tìm được người sống trước đi đã, cô có thể bói ra được em trai của cô ta không?”
Tô Niệm Tinh nói lại địa chỉ giam cầm cho anh nghe.
Trong ánh mắt của giám sát Lương lóe lên vẻ nghiêm túc, dường như anh đang kiềm chế cơn giận trong lòng.
Lúc anh đánh vô lăng còn nghe két một tiếng giống như đang chơi trò trượt bánh sau vậy.
Tô Niệm Tinh siết lấy tay vịn phía trên đầu mới ổn định được cơ thể. Chiếc xe này gần như được lái đi với tốc độ cao nhất cho phép, gió luôn qua ô cửa sổ xe chui vào trong khiến Tô Niệm Tinh không nhịn được mà rùng mình.
Giám sát Lương lập tức kéo cửa sổ xe lên, lúc này mới nói: "Tôi đưa cô về trước.'
Anh hơi dừng lại rôi bảo: "Cô gọi điện thoại giúp tôi, tôi muốn toàn bộ các thành viên tổ B đến đồn cảnh sát ngay, hôm nay là ngày nghỉ của bọn họ nhưng..."
Tô Niệm Tinh hiểu ý trong lời nói còn chưa nói hết của anh, kỳ nghỉ hết rồi...
Cô cầm con điện thoại di động được cố định ở trước mặt lên rồi ấn dãy số điện thoại theo chỉ thị của giám sát Lương.
Điện thoại di động ở thời đại này vẫn chưa thể lưu được số điện thoại, vậy mà anh lại nhớ hết toàn bộ số điện thoại của gia đình các tổ viên, thế này cũng thật lợi hại quá. Tô Niệm Tinh bấm máy xong bèn dí vào bên tai giám sát Lương, sau khi nói chuyện điện thoại xong còn khen anh một câu.
Giám sát Lương lại trông không vui vẻ gì cả, anh cua nhanh một đường lại lái thêm mười mấy mét nữa đã tới cửa quán ăn: "Cô cứ ở trong quán, đừng đi đâu cả."
Tô Niệm Tinh gật đầu: "Được."
Cô xuống khỏi xe rồi đi thẳng vào trong quán ăn, vừa đi vào quán, các hàng xóm chỉ liếc mắt nhìn cô một cái đã nhanh chóng dời tâm nhìn.
A Trân trông thấy cô bèn hỏi: "Xin hỏi cô muốn dùng gì ạ?"
Tô Niệm Tinh vòng ra đằng sau quầy thu ngân.
A Trân giật nảy mình: "Này, đó là khu của nhân viên, người ngoài không tiện vào trong đâu!"
Tô Niệm Tinh lấy khăn ướt từ trong túi xách ra để lau lớp trang điểm trên mặt.
A trân nhìn bà chị trông rất bình thường ở trước mặt biến thành chị chủ quán của mình với vẻ ngơ ngác: "Hả? Cái này..."
A Hỉ nghe thấy giọng của cô ta cũng nhìn qua đó, trông thấy chị chủ, anh ta vội vàng nhét cái máy điện tử trong tay vào túi: "Chị chủ? Cô tới quán từ khi nào vậy?”
Tô Niệm Tinh chỉ vào túi quân phồng lên của anh ta: "Tôi nhìn thấy rồi đấy! Mau đi lau bàn đi!"
A Hỉ cười lấy lòng rồi đi qua lau bàn.
A Trân thì quan sát cô với vẻ ngạc nhiên: "Trang điểm còn có thể làm mình xấu đi được sao?" Tô Niệm Tinh bật cười: "Cái này thì có gì kỳ quái đâu? Mắt có thể làm cho to ra thì cũng có thể biến thành nhỏ hơn thôi?"
A Trân cảm thấy thật thú vị: "Chị chủ, cô nhất định phải dạy tôi trang điểm đó, thứ này quá thú vị rồi."
Tô Niệm Tinh bật cười: "Vậy cô phải mua đồ trang điểm, mấy thứ này cũng không rẻ đâu."
Bây giờ hàng quốc tế vừa rẻ vừa đẹp cũng không lưu hành cho lắm, đồ trang điểm đều là hàng sản xuất của bên Nhật, Hàn hoặc là nội địa Hương Giang nên giá cả khá đắt.
A Trân vừa nghe nói còn phải tốn tiền mới căng da đầu lên gật đầu: "Được, tôi mual"
Tô Niệm Tinh đợi đến rất muộn mà mãi vẫn chưa đợi được kết quả, cô thật sự không thể nhịn được nữa mới gọi điện thoại cho giám sát Lương.
Bên kia nhanh chóng trả lời: "Đã tìm được em trai của Trương Nhã Lệ rồi. Xương cốt của cha mẹ cô ta cũng được đào ra, Trương Nhã Lệ cũng được dẫn về đồn cảnh sát. Hứa Trung Cường cũng đã bị khống chế, nhưng anh ta không chịu thừa nhận hành vi phạm tôi. Chúng tôi vẫn cần phải tiến hành thẩm tra đột kích anh ta. Ngày mai có tiến triển thì tôi sẽ nói với cô sau nhé."
Tô Niệm Tinh nghĩ đến có khả năng anh còn phải thức đêm mà trong lòng thấy thông cảm cho anh khoảng vài giây, sau khi cúp máy cô lại gọi điện cho đạo diễn Trương.
Có thế nào thì đạo diễn Trương cũng không ngờ được mình chỉ kêu cô bói nhân duyên mà chồng của Trương Nhã Lệ lại thành ra bị bắt: 'Là cô bói ra được sao?"
Tô Niệm Tinh phủ nhận suy đoán của anh ta: "Không phải, thật ra năm ngoái phía cảnh sát đã nghi ngờ Trương Nhã Lệ bị giam cầm rồi. Cô ta có đến báo cảnh sát, cảnh sát vẫn luôn theo dõi bọn họ. Tôi vừa vặn lại quen biết vị giám sát này, anh ấy vừa báo với tôi là người đã bị bắt lại rồi."
Đạo diễn Trương chợt hiểu ra: "Hóa ra là vậy." Anh ta còn muốn nói gì đó thì giọng của Tamsen truyền tới: 'Nhã Lệ đang ở đâu? Tôi muốn gặp cô ấy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận