Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 418: Sắp Tới Có Thể Uống Rượu Mừng Của Nhà Chú Rồi Đấy Nhỉ

Chương 418: Sắp Tới Có Thể Uống Rượu Mừng Của Nhà Chú Rồi Đấy NhỉChương 418: Sắp Tới Có Thể Uống Rượu Mừng Của Nhà Chú Rồi Đấy Nhỉ
Bên ngoài truyền tới tiếng của chú An: "Ái chà, A Minh, cậu lại đi hẹn hò đấy sao? Khi nào thì mới dẫn bạn gái về cho chúng tôi nhìn đây?"
Anh Minh đáp lại với giọng vui sướng: "Sắp rồi!"
Các hàng xóm xúm lại trước mặt chú Minh: "Chú Minh, sắp tới có thể uống rượu mừng của nhà chú rồi đấy nhỉ?"
"Ngày nào anh Minh cũng ăn diện sáng chói, thoạt nhìn cứ như mới hơn hai mươi ấy, chắc chắn bạn gái của anh ấy là một người rất có thẩm mỹ đây."
Chú Minh vô cùng phiền não: "Có thẩm mỹ ấy hả? Tôi thấy là làm lố thì có. Có người vợ tốt nào lại không kêu đàn ông đi gây dựng sự nghiệp chứ, nhưng cô ta thì hay lắm, ngày nào cũng kêu A Minh ăn chơi đàng điếm, mua một đống thứ vô dụng về nhà, lại còn mua cả xì gà cho tôi nữa chứt
Cả đời này tôi là người không hút thuốc nhé, nó kêu tôi hút xì gà không phỉa là muốn tôi chết sớm hay sao, cái thứ bất hiếu!"
Chú Minh tức giận khó nguôi, các hàng xóm thấy vậy bèn đưa mắt nhìn nhau: “Chú Minh, chú không thích con dâu tương lai sao?”
Nhắc đến chuyện này là chú Minh lại tức nữa: "Ngay cả cái bóng của nó mà tôi còn chưa từng thấy nữa là, còn bàn gì đến thích với chẳng không?"
"Anh Minh đã hẹn hò lâu như vậy rồi mà vẫn chưa dẫn về nhà ra mắt chú sao? Thật hay giả vậy trời?"
Chú Minh cũng không sợ mất mặt: "Tôi kêu nó dẫn về nhà ăn bữa cơm thì nó nói cứ đợi thêm đã. Người không đợi được nhưng lại đợi được một đống thứ hoa hòe hoa sói trong nhà kia kìa."
Ông ta càng nghĩ lại càng cảm thấy không đúng, sau đó đẩy các hàng xóm ra mà đi đến trước quầy, nhìn về phía Tô Niệm Tinh đang pha trà sữa: "Đại sư, cô xem bói giúp tôi một quẻ xem có phải con trai tôi bị người ta lừa rồi không?"
Tô Niệm Tinh nghi ngờ: “Cô ta lừa anh Minh cái gì ạ?”
Chú Minh thở dài: "Ngược lại cô ta cũng không lừa gì cả, tôi có hỏi A Minh rồi, nó nói A Kiều chưa bao giờ từng tiêu tiền của nó. Mỗi lần hẹn hò bọn họ đều sẽ AA.
Cô ta từng đi du học ở bên Anh về, bên đấy lưu hành kiểu AA. Tôi cũng có hiểu kiểu AA là cái khỉ gì đâu, nhưng cô ta kêu A Minh mua nhiều đồ như thế có phải không bình thường không?"
Tô Niệm Tinh gật đầu, đúng là không bình thường: "Lần trước cháu tới nhà hàng ăn cơm đã từng thấy cô gái trẻ đó rồi, đúng là rất giàu có, là một bạch phú mỹ đấy chú."
Chú Minh là một người theo tư tưởng cũ, ông ta cảm thấy hôn nhân thì nên môn đăng hộ đối chứ đừng có trèo cao, cũng đừng hạ thấp quá: "Kinh tế của cô ta với A Minh không xứng với nhau, mà cô ta rõ ràng sẽ không tiêu tiền vì A Minh, nếu như A Minh còn tiếp tục chi tiêu ở mức cao như vậy, tôi sợ nó sẽ moi hết tiền vốn lấy vợ của mình đi mất. Đến khi ấy, tiền mất hết rồi, bạn gái cũng sẽ chia tay nó thôi, cần gì phải thế chứ."
Lời này của chú Minh nghe qua cũng có vài phân lý lẽ, Tô Niệm Tinh gật đầu đồng ý: "Thế chú đã nói với anh ấy chưa ạ?"
"Có nói rồi nhưng nó quyết tâm lắm, cứ lao đầu vào đấy thôi, tôi cũng không có cách nào khác, cô bói toán chuẩn như vậy, nếu cô nói quẻ tượng với nó thì có lẽ nó sẽ dừng cương trước bờ vực chăng?” Chú Minh rõ ràng không hề coi trọng hôn sự giữa con trai và A Kiều chút nào.
Tô Niệm Tinh gật đầu: "Đợi anh ấy về cháu sẽ bói cho anh ấy một quẻ, nói luôn trước mặt thì anh ấy cũng sẽ tin phục hơn."
Chú Minh cảm thấy cô nói rất có lý nên gật đầu đồng ý.
Buổi chiều, chú Minh sống chết cũng phải lôi bằng được anh con trai tới đây xem bói.
"Mày không xem bói vậy là mày bất hiếu."
Anh Minh cũng không muốn tốn tiền oan đâu: "Cha ơi là cha, xem bói gấp sẽ phải trả gấp đôi tiền đấy, con với A Kiều vẫn đang hẹn hò, tạm thời không có dự định kết hôn, anh gấp cái gì?"
Chú Minh có thể không gấp được hay sao, ông ta tức giận đập vào lưng con trai một cái: "Nếu như tao còn không nhắc nhở mày thì tiền của mày đã sắp tiêu hết sạch rồi con ạ, mày có thể tỉnh táo một chút hộ tao được không?”
Anh Minh còn muốn nói gì đó nhưng chú Minh vẫn sống chết lôi anh ta vào trong quán xem bói cho bằng được.
Ông ta lấy danh nghĩa của cha ra khiến anh Minh không có cách nào khác, chỉ có thể móc khoản tiền oan này ra.
Tô Niệm Tinh nhìn vẻ mặt này của anh ta mà buồn cười: "Ông cụ không yên lòng về anh thôi, vẫn nên bói một quẻ đi ha."
Anh Minh thở dài một tiếng rồi tìm chỗ ngồi xuống.
Tô Niệm Tinh lấy dụng cụ ra và ngồi xuống trước mặt anh ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận