Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 1151: Có Phải Anh Lại Định Đánh Trống Lùi Không Đấy

Chương 1151: Có Phải Anh Lại Định Đánh Trống Lùi Không ĐấyChương 1151: Có Phải Anh Lại Định Đánh Trống Lùi Không Đấy
"Bộ tôi đi thuê một đám tổ tông về để thờ hay sao?"
Sở trưởng hiểu rõ dụng ý của cô: "Cô sa thải công nhân viên thì được nhưng nếu sa thải toàn bộ lãnh đạo thì tôi cảm thấy cô có hơi nghĩ ngợi viển vông rồi. Người có thể lên làm lãnh đạo hoặc là có năng lực, hoặc là có quan hệ.
Người có năng lực thì cô chắc chắn cũng muốn tiếp tục sử dụng người ta rồi. Cái này không cần nhắc tới nữa. Nhưng còn lãnh đạo có quan hệ thì sao, nếu cô sa thải anh ta, sau đó anh ta dùng quan hệ của mình để gây rối thì phải làm sao?
Rồi anh ta khiến nhà xưởng của cô cứ dăm ba hôm là lại đón một đợt kiểm tra lớn, thế thì xưởng của cô còn mở kiểu gì được nữa?"
Giám sát Lương có hơi đăm chiêu, Tô Niệm Tinh lại cười đáp: "Cảm ơn ông đã nhắc nhở tôi."
Sở trưởng mỉm cười với cô: "Không cần cảm ơn."
Sau khi ăn cơm xong, hai bên tách ra.
Tô Niệm Tinh trở về khách sạn.
Giám sát Lương thở dài một tiếng: "Đột nhiên anh phát hiện ra chú hai thật sự rất vất vả, vừa phải quản lý nhiều người như thế vừa phải ứng phó với mấy chuyện này."
Tô Niệm Tinh bật cười: "Có phải anh lại định đánh trống lùi không đấy?"
GIs im lặng coi như là ngâm thừa nhận.
Anh ở đội cảnh sát Hương Giang cũng được tính là mạnh vì gạo bạo vì tiền nhưng bây giờ mới phát hiện ra ở nội địa, hình như thủ đoạn của mình đều không hữu dụng nữa rồi.
"Anh chỉ phát hiện ra nơi này rất khác biệt, đất ở Hương Giang đều dựa vào tiền, ai bỏ ra nhiều tiền hơn thì bán cho người đó. Đương nhiên cũng có vài người sử dụng mánh khóe lừa bịp. Nhưng ở bên này, quyền lực của chính phủ quá lớn, hơn nữa còn phải dựa vào quan hệ, chúng ta là người từ bên ngoài tới nên hoàn toàn không có gì cả."
Tô Niệm Tinh vỗ lên vai anh: "Trước khi tới đây em cũng đã lường trước được mấy chuyện này rồi. Anh cho rằng lúc em đi xem nhà xưởng tại sao lại đề nghị muốn sa thải toàn bộ công nhân viên và lãnh đạo?”
Giám sát Lương nhìn vẻ mặt tươi tỉnh của cô, cuối cùng cũng phản ứng lại được: "Em cố tình?"
Tô Niệm Tinh nhún vai: "Mua bán chính là chặt chém vào chỗ đau của đối phương, lần này chúng ta mua xưởng có đến ba thế lực cần phải chú ý. Một là ủy ban giám sát và quản lý tài sản nhà nước Trung Quốc, mấy người này muốn bán nhà xưởng đắt hơn một chút để thu được về càng nhiều tiên hơn, giảm thiểu gánh nặng tài chính.
Thứ hai là chính phủ thành phố, mấy người này muốn đảm bảo công việc cho công nhân viên và các lãnh đạo trong xưởng.
Thứ ba chính là lãnh đạo xưởng, bọn họ muốn bảo vệ địa vị của mình không để bị ảnh hưởng."
Cô lấy sổ ghi chép ra vẽ ba vòng tròn rồi xếp thành hình tam giác: "Bên chịu ảnh hưởng lớn nhất trong này chính là chính phủ thành phố, ủy ban giám sát và quản lý tài sản nhà nước Trung Quốc cũng phải xem thái độ của bên chính phủ thành phố thế nào. Yêu cầu của mấy người này chính là giới hạn cho nên mục tiêu mà em nhắm vào chính là cương vị công tác của mấy người này."
Gls nhìn chằm chằm vào cô, đột nhiên anh hiểu ra dụng ý của cô rồi: "Em muốn dùng cương vị công tác để ép giảm giá?"
Tô Niệm Tinh ôm gương mặt anh rồi phì cười một tiếng: "Mới đầu đúng là muốn giảm giá thật nhưng lời nói của sở trưởng đã khiến em thay đổi ý định. Trên đời này có rất nhiều thứ có dùng tiền cũng không thể mua được, ví dụ như đất đai chẳng hạn!
Tại sao Trương An Khang không chịu dẫn chúng ta đi xem đất?
Bởi vì ông ta không thể tự ý quyết định, nhưng chính phủ thành phố thì lại có thểt
Bọn họ mới là nhân vật chủ chốt ở đây."
Gls nghi ngờ: "Nhưng bọn họ không chịu ra mặt."
"Không ra mặt mới là nhân vật lớn đó." Tô Niệm Tinh mở tấm bản đồ phân bố công xưởng mà Trương An Khang cho cô ra rồi xem kỹ: "Nếu bọn họ đồng ý với yêu cầu của em vậy em mua hai công xưởng này cũng không phải không được."
Giám sát Lương nghi ngờ: "Nhưng có nhiều nhân viên như thế, nếu em giữ lại hết toàn bộ thì hoàn toàn không có cách nào giảm thấp chi phí xuống đâu, chỉ sợ còn chưa đợi được sản phẩm mới nghiên cứu thành công thì nhà xưởng đã phá sản rồi."
Cũng không thể là bọn họ ở Hương Giang kiếm tiền sau đó viện trợ cho công nhân viên được chứ?
Đó không phải đầu tư mà là đi làm từ thiện.
"Giới hạn của chính phủ thành phố chính là em giữ lại cương vị công tác cho công nhân viên nhưng lại không yêu cầu em nhất định phải sắp xếp nhân viên theo đúng vị trí ban đầu của họ." Tô Niệm Tinh chỉ vào nhà trẻ của xưởng sản xuất xe đạp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận