Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 122: Châm Biếm

Chương 122: Châm BiếmChương 122: Châm Biếm
Giám sát Lương lặng lẽ nói: "Không có đầu thì không có cách nào xác định được thân phận nạn nhân. Phòng nhân khẩu mất tích cũng không có người nào trùng khớp như vậy, cậu kêu tôi phải làm thế nào bây giờ?
Sir Trương của bộ phận quan hệ công chúng kêu tôi lấy báo cáo tiến triển sơ bộ, sir Trần cũng gọi điện qua đây hỏi tôi đến khi nào mới có thể phá được án?
Bây giờ đến ngay cả nạn nhân là ai mà tôi còn không biết, vậy lấy cái gì ra mà đưa cho ông ấy đây hả?"
Mạc Hoài Vũ bị anh xổ cho một tràng cũng hơi mất hứng: “Anh đừng có nói mấy chuyện này với em, anh cho người không phận sự vào đây nhìn thi thể chính là trái với quy tắc, em có lý do để đuổi cô ta ra ngoài."
Anh tìm đại sư đoán mệnh để xem bói đúng là đã vi phạm quy tắc, nếu như Mạc Hoài Vũ không đồng ý thì giám sát Lương cũng không làm gì được anh ta, nhưng anh ta cũng coi như hiểu về người bạn này của mình.
Đột nhiên anh nảy ra một kế ách: "Cậu nói cô ấy là thây bói nhưng lẽ nào không biết giới hạn của cô ấy ở đâu sao? Cậu thử nghĩ mà xem, chỉ cần ném tiên đồng vài lần rôi kêu cậu viết chữ, xem chỉ tay của cậu là có thể đoán ra được thân phận của cậu, cậu không thấy tò mò muốn biết cô ấy còn bao nhiêu bản lĩnh sao?”
Mạc Hoài Vũ luôn luôn tràn đầy lòng tò mò về những chuyện chưa biết, trước đây anh ta quả thật cũng rất ngạc nhiên vê khả năng xem bói của Tô Niệm Tinh, tuy rằng đối phương không có khả năng dạy anh ta nhưng cũng không cản trở việc anh ta muốn biết rốt cuộc cô có bản lĩnh lớn đến đâu. Giám sát Lương thấy anh ta không nói gì, lại dùng lời nói cám dỗ anh ta: "Làm cái nghê này của bọn họ không xem bói cho người chết, có khả năng đây là một lân duy nhất cô ấy phá lệ, cơ hội không thể để vuột mất, mất rồi cũng không có lại được nữa đâu."
Mạc Hoài Vũ trợn tròn mắt, hóa ra là như vậy, anh ta miễn cưỡng đồng ý: "Vậy cũng được, nhưng cô ta không thể đụng vào thi thể."
Giám sát Lương bật cười: "Đây là thi thể chứ có phải vàng đâu, cậu tưởng cô ấy cảm thấy có hứng thú với người chết giống như cậu chắc."
Mạc Hoài Vũ bị nói mà sắc mặt thối vô cùng, anh ta hất cằm, ra hiệu cho anh nhìn người trong phòng thay đồ: "Cô ta đã đứng ở đó rất lâu rồi, anh chắc chắn cô ta có gan vào đây chứ?"
Bọn họ đã nói chuyện được một lúc rồi nhưng cô vẫn đứng bất động như trúng tà vậy, có thể thấy được lá gan của đối phương rất nhỏ.
Ừm, bây giờ thì Mạc Hoài Vũ không còn nghi ngờ đối phương sẽ động tay động chân với thi thể nữa, anh ta nghi ngờ cô hoàn toàn không dám bước vào.
Nghĩ đến mấy người đứng đi vào đây rồi nôn mửa ra ngoài kia, trong lòng anh ta thâm mỉa mai một câu: "Đồ thỏ đết"
Giám sát Lương thuận theo tâm nhìn của anh ta, lúc này mới để ý thấy vẻ dị thường của Tô Niệm Tinh, nhưng suy cho cùng anh cũng đã là điều tra viên lâu năm có kinh nghiệm làm việc nhiêu năm rồi nên cũng không coi đây là vấn đề to tát gì cả, thậm chí còn có thể thông cảm cho Tô Niệm Tỉnh.
"Cô ấy chỉ là một người bình thường, trước đây chắc chắn chưa từng nhìn thấy thi thể, cậu che những bộ phận khác của nạn nhân lại đi, tôi sẽ đi làm việc với cô ấy." Mạc Hoài Vũ gật đầu rồi phủ thi thể lại với vẻ không tình nguyện, chỉ chừa lại mỗi lòng bàn tay.
Giám sát Lương đi vào phòng thay đồ, huých vai Tô Niệm Tinh một cái, thấy đối phương cuối cùng cũng sống lại rồi, anh thở phào một hơi nhẹ nhõm rồi khuyên cô: "Cô đừng sợ, người chết chính là người chết, không có khả năng biến thành quỷ được đâu.
Mà cho dù có biến thành quỷ thì anh ta cũng sẽ không hại cô, cô tới để tìm ra nguyên nhân cái chết cho anh ta, giúp anh ta giải oan, chắc hẳn anh ta sẽ không lấy oán báo ơn.
Tô Niệm Tinh lặng lẽ mặc áo blouse lên người, đóng cúc lại rồi mới trả lời vấn đề của anh: "Sir Lương, không biết khuyên người thì đừng khuyên, câu này của anh có khác gì đang nói với tôi trên đời này có quỷ đâu."
Giám sát Lương nhất thời nghẹn lời, nhìn bóng lưng đẩy cửa đi vào của cô mà cười bất đắc dĩ: "Còn có thể nói chuyện được chứng tỏ vẫn chưa sợ đến mất mật, cũng được, cũng được."
Anh bước theo phía sau Tô Niệm Tinh, thấy cô đứng trước mặt nạn nhân, ngẩng đầu nhìn về phía Mạc Hoài Vũ: "Nạn nhân là nam hay nữ?"
Mạc Hoài Vũ hơi sững sờ: "Nam giới."
Vẻ mặt của anh ta khó hiểu, đưa một cái túi nhựa trong suốt cho cô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận