Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 278: Hoa Đã Có Chủ

Chương 278: Hoa Đã Có ChủChương 278: Hoa Đã Có Chủ
Có người phụ nữ biết thân phận của đối phương bèn bật cười: "Các bà cũng chỉ có thể ở đó mà ao ước thôi nhé, người ta đã là hoa có chủ từ lâu rồi."
Lời này vừa nói ra, A Trân lập tức chạy tới: "Là ai vậy?”
Tô Niệm Tinh cũng nổi hứng hóng hớt, chàng trai trẻ kia thoạt nhìn chỉ mới hơn hai mươi tuổi, nhanh như vậy đã có bạn gái rồi, tốc độ cũng nhanh thật đấy.
Người phụ nữ kia cười bảo: "Chính là bạn trai của chị Connie đấy, vừa rồi có một cốc bỏ đá chính là mua cho chị Connie, cô ấy không thể uống đồ lạnh."
Bà ta nói rất có lý và rành mạch nhưng những người khác đều cảm thấy người phụ nữ này chắc chắn đã nhìn lầm rồi.
A Trân là người đầu tiên không tin: "Làm sao có thể như vậy được, anh ta thoạt nhìn phải nhỏ hơn chị Connie đến mười tuổi ấy chứ, có phải cô nhìn lầm rồi không? Có lẽ hai người họ là người thân thì sao?"
Hàng xóm láng giềng cũng nghĩ như A Trân.
"Tuy hai người họ trông đều không tệ nhưng cứ cảm thấy cách biệt vai vế quá, chị Connie đã có thể làm dì của chàng trai trẻ kia luôn rồi, không xứng đâu!"
"Tôi cũng cảm thấy thế, chàng trai trẻ này không phải là tên bám váy đàn bà đấy chứ?"
Người phụ nữ thấy mọi người nghi ngờ cũng hơi sốt ruột: "Tôi không nhìn lầm đâu, trước đó tôi đã trông thấy hai người họ đứng ôm sát nhau một cách vô cùng thân mật, đã vậy còn đi vào cùng một tòa nhà cơ mà. Tôi đặc biệt qua đó hỏi nhân viên quản lý, người ta nói hai người họ sống chung trong một căn hộ, các bà nói đi, không phải tình nhân thì là gì chứ?”
Người Hương Giang thật sự rất thích hóng hớt, người phụ nữ này vì muốn hóng chuyện mà còn hỏi cả nhân viên quản lý, chuyện này thật sự cũng không kỳ quái tí nào.
Tuy rằng bà ta đã đưa ra được bằng chứng nhưng A Trân vẫn không dám tin chàng trai trẻ mà mình thấy rung động đã sớm bị người phụ nữ khác chiếm hữu một cách hợp pháp.
Khi cô ta giao trà sữa đến DSE vừa vặn nhìn thấy chàng trai trẻ đang ở quầy tiếp tân, cô ta không chịu từ bỏ mà hỏi: "Chị Connie là bạn gái anh sao?"
Chàng trai trẻ hơi sững sờ, trên gương mặt thoáng hiện chút hoảng loạn, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu một cách thong thả và bình tĩnh: "Phải."
A Trân nhìn đối phương rất lâu, đột nhiên cảm thấy hào quang trên người anh ta biến mất sạch, lớn lên không còn đẹp mắt một chút nào nữa, sau đó cô ta quay người bỏ đi.
A Hỉ nhìn thấy cô ta nghiêm mặt trở về cũng đoán ra được chân tướng sự việc, vội vàng đi lên an ủi: "Lớn lên đẹp mắt có gì mà tốt đâu? Đàn ông quan trọng nhất vẫn là có lòng trách nhiệm, biết kiếm tiền, còn bằng lòng cho cô tiêu."
A Trân lườm anh ta một cái: 'Lớn lên xấu vậy dù có tiên cỡ nào tôi cũng không nuốt nổi nhé."
A Hỉ vốn còn muốn chào hàng về bản thân nhưng không ngờ A Trân hoàn toàn không nghĩ đến anh ta, trong lúc nhất thời cảm thấy có hơi tổn thương.
Tô Niệm Tinh đang ở sau bếp giúp rửa rau cũng không biết hai người họ xảy ra mâu thuẫn chỉ vì chàng trai trẻ. Lúc này, cô đặt mớ rau đã rửa qua ba lần vào rổ rồi đem phơi khô, lại trông thấy Lâm Lâm vẫn luôn đi theo phía sau mình.
Cô không phát hiện ra cô ấy, lúc quay người khuỷu tay suýt chút nữa thì đập vào mũi của đối phương, cũng may mà Lâm Lâm kịp che mũi, lùi lại nửa bước.
Tô Niệm Tinh sợ hết hồn: "Đến giờ rồi, em có thể về nhà, sao bây giờ vẫn còn chưa đi? Đợi một lúc nữa là trời tối mất. Mau về nhà đi, ở tiệm không có việc gì đâu."
Lâm Lâm mím môi rồi móc tiền từ trong túi ra đưa cho cô.
Tô Niệm Tinh nhìn số tiền với vẻ nghi ngờ: "Sao thế?"
Đây là tiền lương tháng trước mà cô vừa mới thanh toán cho Lâm Lâm vào hôm nay, cô ấy lấy ra là có ý gì.
"Có phải chị tính thiếu cho em không?”
Lâm Lâm lắc đầu: "Không ạ."
Đại khái là đợi quá lâu rồi bây giờ cuối cùng mới có thể thực hiện được điều ước bấy lâu nay khiến Lâm Lâm có vài phần nhút nhát, cô ấy liếm môi, một lúc lâu sau mới mở miệng: "Em muốn nhờ chị xem giúp em một quẻ."
Tô Niệm Tinh nhìn cô bé với vẻ sững sờ: "Hả? Xem bói? Xem cho ai?"
Đứa này đã mất cả cha lẫn mẹ rồi, ông bà nội thì tuổi tác đã lớn, cô bé có gì để mà xem bói chứ?
Lâm Lâm mím môi: "Bói vê mẹ em ạ, cha em qua đời vào năm em sáu tuổi, mẹ em nhận tiền bảo hiểm tai nạn của cha xong sau đó lại không thấy đâu nữa. Các hàng xóm láng giêng đều nói mẹ em đã chạy rồi, không cần em nữa, nhưng em biết mẹ sẽ không có chuyện không cần em đâu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận