Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 357: Gia Cát Cư Sĩ

Chương 357: Gia Cát Cư SĩChương 357: Gia Cát Cư Sĩ
"Sau này lại nói trúng giá nhà năm nay sẽ tăng vọt. Bà xem, trong năm đã tăng 50% so với đầu năm rồi đấy.
Còn cả World Cup trước đó nữa, ông ta cũng bói ra được Đức sẽ giành quán quân.
Một lần là tình cờ, hai lần là may mắn, nhưng ông ta đã nói trúng liên tiếp ba lần rồi, thế này cũng không thể chỉ gói gọn trong mấy chữ may mắn thôi đâu. Ông ta là người có bản lĩnh thật sự đấy."
Suy cho cùng thì bà A Hương cũng là người xem bói, đặc biệt là còn từng thấy Tô Niệm Tinh xem bói chuẩn như vậy nữa, nghe được câu này của đầu bếp Lý, đôi mắt bà ta chợt lóe lên tia sáng: "Thật sao? Ông ta nổi tiếng khi nào vậy? Sao tôi lại chưa từng nghe nói tới tên của ông ta nhỉ?"
"Trước đây ông ta xem bói cho người ta ở Vượng Giác, rất nổi tiếng đấy nhé, năm ngoái mới chuyển về Vịnh Đồng La, gọi điện thoại tới đài truyền hình đã nói trúng rất nhiều chuyện.
Người dẫn chương trình của đài mà tôi đang nghe nói ông ta có mấy chục vạn tín đồ cơ. Nếu như bà cảm thấy hứng thú thì tôi sẽ dẫn bà đi. Nhà ông ta cách chỗ này không xa, cuối tuần nào cũng có không ít tín đồ đến nhà ông ta mua túi trường thọ đó."
Đầu bếp Lý đã muốn đi từ lâu rôi nhưng mà mãi vẫn chưa đưa ra được quyết định.
Bà A Hương nóng lòng muốn thử, Tô Niệm Tinh lại ho nhẹ một tiếng, vén rèm lên rồi đi vào trong: "Gia Cát cư sĩ? Lợi hại như vậy? Ông ta xem bói bao nhiêu tiền một quẻ vậy ạ?” Đầu bếp Lý cười bảo: "Ông ta xem bói đều dựa vào duyên phận cả, có ba không bói: Người không tin không bói, không bói cho thai phụ xem giới tính của thai nhi và không bói tuổi thọ."
Tô Niệm Tinh gật đầu: "Hóa ra là như vậy."
Bà A Hương thấy cô cảm thấy hứng thú mới nói lại lời tiên tri đã nghe được từ đài phát thanh vừa rồi cho cô nghe: "Tiểu Tinh, cháu cảm thấy mấy câu này có nghĩa là gì?"
Tô Niệm Tinh nào có biết đâu, cô hoàn toàn không thể tính là một thấy đoán mệnh chân chính, chỉ biết gãi đầu bảo: "Mấy câu này có cảm giác hơi giống thơ cổ chắp vá lại với nhau ấy."
Bà A Hương nhỏ giọng nhắc nhở cô: "Bản lĩnh xem bói của cháu lợi hại hơn ông ta nhiều nhưng danh tiếng của cháu lại không lớn bằng người ta. Bà cảm thấy cháu có thể học hỏi bản lĩnh lừa người của ông ta. Nếu cháu có thời gian thì học thuộc một ít thơ cổ đi, càng ít được chú ý thì càng hữu dụng."
Khóe môi Tô Niệm Tinh co rút, kiếp trước cô phải tham gia kỳ thi đại học mà còn không học thuộc được mấy bài thơ cổ thì thôi, kiếp này không thi cử ngược lại vẫn phải học.
Nhưng vừa nghĩ đến cái cảnh mình vẫn còn đang sống trong căn nhà nhỏ bốn mét vuông là lời oán trách có nhiều cỡ nào cũng đều bị cô nuốt về hết.
Kiếp này không có ông nội và cha mẹ có thể gồng gánh vậy cô chỉ có thể tự lực cánh sinh thôi, cô quay đầu đi vào hiệu sách mua một quyển thơ cổ ít được chú ý, bên trong là tuyển tập các bài thơ.
Ba người đồng hành tất có thầy của ta, Gia Cát cư sĩ rất nổi vậy chắc chắn là có điểm hơn người của mình, cô không học bản lĩnh bói toán của ông ta thì có thể học kỹ xảo làm màu của ông ta. Như vậy lần sau cô xem bói cho người khác cũng mở miệng là một câu thơ cổ, có phong phạm cao nhân biết bao.
Tô Niệm Tinh bớt thời gian ra bắt đầu học thuộc lòng thơ cổ, nhưng cô thân là một đứa học kém chỉ mới học có vài ngày mà trong đầu đã toàn dấu hỏi chấm rồi.
Trước đây cảm thấy thơ Đường và thơ Tống rất khó, nhưng bây giờ đọc mấy bài thơ không nổi này, cuối cùng thì cô cũng hiểu được lý do tại sao chúng lại không được chọn rồi. Nhìn qua thơ từ rất đẹp đấy nhưng mà không biết nó có ý nghĩa gì cải
Bà A Hương thấy cô mất kiên nhẫn mà có hơi buồn cười: "Nếu cháu không muốn học thuộc vậy thật ra cũng có một mẹo đấy."
Tô Niệm Tinh lập tức ném sách xuống, nhìn bà ta với đôi mắt lấp lánh: "Mẹo gì vậy ạ?”
"Nói ít thôi, xem bói nói nhiều thì sai nhiêu, cũng giống như vẽ tranh ấy, cháu cần phải để lại khoảng trắng, như vậy mới có thể dành lại không gian tưởng tượng vô hạn cho người ta được." Bà A Hương truyền thụ kỹ thuật của mình cho cô.
Bàn về lừa khách hàng thế nào thì bà A Hương chắc chắn lên cấp bậc đại sư rồi.
Tô Niệm Tinh xoa cằm: "Cái này nghe đơn giản hơn học thuộc lòng nhiều."
Bà A Hương chỉ cười mà không nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận