Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 995: Chính Là Ý Này Đấy

Chương 995: Chính Là Ý Này ĐấyChương 995: Chính Là Ý Này Đấy
Tô Niệm Tinh liếc mắt nhìn đồng hồ, chuyện hôm nay đều đã xong cả rồi nên đồng ý nửa tiếng nữa sẽ tới club gặp mặt.
Cúp máy xong, chị Vân lại lấy một quyển sách ra cho cô: "Buổi sáng biên tập có gửi qua đây, nói là hôm qua đã bày bán rồi."
Tô Niệm Tinh lật xem quyển sách, vốn định mở bán vào hôm tổng chung kết nhưng không ngờ mấy hôm trước đã in xong rồi, tốc độ phải nói là đủ nhanh.
Cô lấy tám quyển sách ra sau đó dùng túi đóng gói lại, tiếp đấy dẫn đại đao cùng tới club.
Không bao lâu sau, Tô Ngọc Bạch đã dẫn một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi đi vào.
Ngũ quan của người này rõ ràng, đôi mắt rất sâu, hình như là con lai, tiếng Anh của ông ta là Kern.
Tô Ngọc Bạch giới thiệu Kern cho Tô Niệm Tinh: "Cô ấy là thân toán nổi tiếng ở Hương Giang, cậu có thể tiếp nhận công việc giúp cô ấy. Danh khí của cô ấy ở Hương Giảng ất lớn. Cuộc thi huyền học lần này đã được phát sóng đồng bộ trên hơn hai mươi quốc gia, rất nhanh sẽ có người tới tìm cô ấy ghi hình, cậu nhớ giúp cô ấy cân nhắc tham gia, tiền hoa hồng sẽ dựa theo của các minh tinh hàng đầu."
Đại khái thì Kern đã từng nghe nói đến danh tiếng của Tô Niệm Tỉnh rồi, sau khi chào hỏi cô xong, ông ta tò mò hỏi cô đã bói ra được Liên Xô giải thể như thế nào.
Tô Niệm Tinh không ôm đồm nhiều việc: "Tôi rất ít bói về quốc gia đại sự, chỉ thi thoảng mới bói ra được mà thôi, chuyện này có thể gặp nhưng không thể cầu."
Kern ngớ người: "Không sao, chúng ta vẫn có thể lợi dụng tin đồn lần này để khiến danh tiếng của cô nổi như cồn. Tôi quen rất nhiều người bên Âu Mỹ có thể giúp cô lên được chương trình của họ, chỉ cần cô có bản lĩnh thật thì tôi nhất định có thể biến cô trở thành ngôi sao lớn toàn cầu."
Tô Niệm Tinh lo lắng anh ta sẽ tuyên truyền về mình như với minh tinh điện ảnh nên nói ra suy nghĩ của mình trước: "Tôi quảng cáo về bản thân chỉ để kiếm tiên chứ không có dự định quay phim quá lâu dài, cùng lắm chỉ chấp nhận làm khách mời và phỏng vấn cho chương trình thôi, anh hiểu ý của tôi chứ?"
Kern gật đầu: "Hiểu rồi, cô muốn làm thần toán chứ không muốn làm minh tinh điện ảnh, cô sẽ không đặc biệt đi học diễn xuất."
Tô Niệm Tinh vui vẻ: "Đúng! Chính là ý này đấy!"
Nói chuyện với Kern vê kế hoạch nghề nghiệp của mình xong. Kern lớn lên ở Hương Giang nên rất hiểu tình hình bản địa, lúc trao đổi cũng không hề gặp chút chướng ngại nào cả.
Tô Niệm Tinh ký hợp đồng với anh, Kern tỏ vẻ mình sẽ ra nước ngoài tìm chương trình cho cô và bảo cô đợi tin tức của mình: "Chương trình được phát đồng thời ở nước ngoài nên bọn họ chắc chắn cũng đã biết lời tiên tri của cô ứng nghiệm, chỉ cần phối hợp với quảng cáo thì cô nhất định có thể nổi hơn. Tôi hy vọng cô có thể luyện tập tiếng anh, đến khi ấy tham gia chương trình còn dùng đến."
Tô Niệm Tinh gật đầu, tiếng Anh của cô không thành vấn đề.
Tiễn Kern đi rồi, Tô Niệm Tinh hỏi Tô Ngọc Bạch: "A Hạo thế nào rồi ạ? Có bị đau đầu không ạ?”
"Nó có hơi bướng! Chương trình còn chưa đến trận tổng chung kết mà quán quân đã xuất hiện rồi nên kế hoạch của nó bị đảo lộn hết, cả người nó cứ hoảng hết cả lên.
Vẫn là vì quá trẻ tuổi, không điềm tĩnh được như An Bác." Tô Ngọc Bạch rất hiểu về tình hình của con cháu: "Xảy ra một chuyện như vậy rồi nó cũng rút ra được bài học. Đây cũng không phải là chuyện ghê gớm gì cả, chúng ta cũng không gian lận gì hết, cháu là quán quân danh chính ngôn thuận, các thị dân cũng sẽ không nói chương trình gian lận."
Tô Niệm Tinh bật cười: "Cũng không thể trách anh ấy hoảng loạn được, ông ngoại đầu tư vào chương trình này là để lăng xê cháu mà, A Hạo cũng muốn làm tốt chương trình để tăng thêm một thành tích chói mắt cho bảng lý lịch của anh ấy. Mục đích của ông đã đạt được rồi nhưng của anh ấy thì chưa, như cầu khác nhau nên hiển nhiên phản ứng cũng khác nhau rồi ạ."
Tô Ngọc Bạch cười bảo: "Vẫn là cháu thấu đáo, rất xứng với An Bác, hai đứa các cháu chắc không cãi nhau được đâu nhỉ?"
Tô Niệm Tinh hồi tưởng kỹ lại, ngoại trừ hồi đầu anh không tin vào bói toán ra là hai người còn có chút mâu thuẫn, chứ sau này hình như không có.
"Khi nào thì hai đứa các cháu kết hôn?"
Tô Niệm Tinh trợn tròn mắt: "Kết hôn ấy ạ?"
Mắt cô còn trợn tròn hơn mắt bò, rõ ràng là cô hoàn toàn không hề cân nhắc đến chuyện này, hoặc là nói, trong khoảng thời gian ngắn, cô không có dự định kết hôn. Tô Ngọc Bạch thở dài một tiếng: "Ông đã lớn tuổi rồi, chỉ muốn nhìn tiểu bối các cháu kết hôn thôi, năm sau là An Bác đã ba mươi, ở tầm tuổi này của nó là con cái đã có thể trông hoa rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận