Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 211: Tôi Có Thể Nói Với Anh Ta Vài Câu Được Không

Chương 211: Tôi Có Thể Nói Với Anh Ta Vài Câu Được KhôngChương 211: Tôi Có Thể Nói Với Anh Ta Vài Câu Được Không
Đúng lúc này thì Tô Niệm Tinh đi lên, trông thấy Trương Mãn Khang ngồi trên tường bảo vệ, trái tim cô suýt chút nữa thì nhảy ra.
Nhìn thấy Tô Niệm Tinh, Trương Phúc Hỉ giống như tìm được một đối tượng trút giận, ông ta nổi giận đùng đùng đi tới: "Là mày! Chính loại thầy bói rởm như mày đã lừa con trai tao, kêu nó nhảy lầu để uy hiếp lão tử, đúng không?”
Ông ta muốn đánh người, nhưng cứ cố tình vị cảnh sát đi bên cạnh Tô Niệm Tinh không phải là người ăn chay, làm sao có khả năng để Tô Niệm Tinh bị người đánh đập được chứ.
Ngay khi ông ta duỗi bàn tay tới đã bị viên cảnh sát trở tay chế trụ.
Trương Phúc Hỉ đau nhức khuyu gối xuống đất.
Trương Mãn Khang vừa rồi còn nóng nảy và bất an đột nhiên khôi phục vẻ bình tĩnh, đôi mắt nhìn chằm chằm về phía bên này đến tỏa sáng.
Chuyên gia đàm phán cũng thuận theo tâm nhìn của anh ta mà trông qua, cũng nhìn thấy Tô Niệm Tinh.
Tô Niệm Tinh vòng qua Trương Phúc Hỉ và đi đến trước mặt chuyên gia đàm phán: "Tôi có thể nói với anh ta vài câu được không?"
Chuyên gia đàm phán vừa rồi đã kêu cha mẹ của Trương Mãn Khang tới đây khuyên con trai, nhưng không ngờ bọn họ không chỉ không giúp được anh ta mà ngược lại, còn khiến tâm trạng của anh ta kích động hơn, cho nên lúc thấy Tô Niệm Tinh cũng trịnh trọng hơn vài phân: "Cậu ta đang rất kích động, không thể chịu thêm kích thích được nữa, cô nhất định phải thuận theo cậu ta, từ từ trấn an cảm xúc của cậu ta." Tô Niệm Tinh gật đầu: "Tôi biết rồi."
Cô nhìn về phía Trương Mãn Khang, chỉ vào lối đi cách anh ta không xa, giọng nói rất ôn hòa, không mang theo một chút vẻ cường thế nào: "Tôi có thể qua bên đó nói chuyện với anh được không?”
Trương Mãn Khang cũng có vài phần tin tưởng cô cho nên gật đầu.
Tô Niệm Tinh không dám ngồi lên tường bảo vệ giống như Trương Mãn Khang, cô đi qua đó, đứng cách anh ta chừng hai mét, song song với nhau, như vậy thì lúc cô nghiêng người nói chuyện với Trương Mãn Khang cũng không cần lo lắng đối phương sẽ rớt xuống.
Cô dùng lòng bàn tay chống cằm, quan sát anh ta: "Anh muốn nhảy lầu để ép buộc cha mẹ anh ly hôn?”
Trương Mãn Khang gật đầu: "Tôi biết cô chỉ vì muốn tốt cho tôi, hy vọng tôi đừng quản bà ấy nữa, nhưng bà ấy là mẹ tôi, làm sao tôi có thể không quản bà ấy được, tôi có còn là con người nữa sao?"
Hương Giang là một thành phố chia cắt, tư tưởng chủ nghĩa tự do ở nước ngoài đã thâm nhập vào nơi đây đã sinh ra sự xung đột ác liệt với đạo hiếu truyền thống.
Rất nhiều người trẻ tuổi công khai vứt bỏ cha mẹ mình lại để di dân ra nước ngoài, mặc kệ sự sống chết của cha mẹ.
Có rất nhiều người già chỉ trích người trẻ tuổi không hiểu kính già yêu trẻ, ích kỷ tư lợi.
Cảnh sát Hương Giang vì muốn hai loại tư tưởng này dung hợp lại với nhau nên pháp luật đã quy định rõ ràng, con cái phải phụng dưỡng cha mẹ, thậm chí có rất nhiều chương trình công khai nhắc nhở phải hiếu thuận với cha mẹ. Tô Niệm Tinh nhìn anh ta với ánh mắt thương hại: "Anh là một người con trai tốt."
Cô nghiêng đầu liếc mắt nhìn Hứa Thuận Bình: "Nhưng bà ta không phải là một người mẹ tốt, nhìn thấy anh nhảy lầu tự sát mà bà ta vẫn thờ ơ, anh làm như vậy thật sự có đáng không?”
Hứa Thuận Bình há miệng phản bác: "Khang Tử, con đừng nghe cô ta nói lung tung. Một nhà ba người chúng ta đang sống êm đẹp tại sao phải tan rã chứ?
Loại thây bói rởm này nói nghe cũng thật nhẹ nhàng, nhưng sau khi mẹ ly hôn rồi, chúng ta sẽ ở đâu?
Nhà ở xã hội sẽ bị tịch thu về ngay. Tương lai con còn phải lấy vợ nữa, không có nhà thì cô gái nào sẽ gả cho con hả?
Mẹ cũng chỉ suy nghĩ cho con mà thôi."
Bà ta tận tình khuyên nhủ con trai, còn một kẻ nóng nảy bộp chộp như Trương Phúc Hỉ làm sao có thể nhịn được nữa, ông ta xông tới muốn đánh Tô Niệm Tinh, chỉ cảm thấy ả thầy bói rởm này là một kẻ chuyên phá hoại gia đình người khác, nhưng lại bị cảnh sát chế trụ chặt chẽ.
Tô Niệm Tinh cười khinh miệt: 'Ông chính là một kẻ bạo lực gia đình, nếu ông dám động vào một ngón tay của tôi thôi, tôi sẽ mời luật sư đắt nhất ở Hương Giang này tới tống tiễn ông vào tù. Ông có tin không?
Ông cho rằng tôi sẽ vô dụng như bà ta sao? Sẽ trơ mắt nhìn con trai mình chịu khổ cực?
Ông nghĩ cũng đẹp quá nhỉ!"
Những viên cảnh sát xung quanh đó nhìn qua với ánh mắt kỳ lạ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận