Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 338: Tôi Muốn Bói Xem Con Trai Mình Đang Ở Đâu

Chương 338: Tôi Muốn Bói Xem Con Trai Mình Đang Ở ĐâuChương 338: Tôi Muốn Bói Xem Con Trai Mình Đang Ở Đâu
Bà Tế quan sát cô ta: "Tôi biết cô có ý tốt nhưng làm sao cô biết ngân hàng sẽ không chiếm nó làm của riêng?”
Hà Linh Vân quan sát xung quanh: "Lẽế nào con ngõ nhỏ này còn an toàn hơn sao?"
Bà Tế bị cô ta chặn họng: "Ít nhất thì tôi cũng đã cất rất lâu rồi mà vẫn không có người nhận ra nó là đồ cổ, chỉ có mỗi con nhóc kia là nhận ra thôi."
Hà Linh Vân có lòng muốn nói tốt cho Tô Niệm Tinh vì cô ta nhìn ra được Tô Niệm Tinh thật sự rất thích hộp nữ trang này.
Bà Tế cũng đã lớn tuổi rồi mà tại sao không buông được kỷ niệm chứ, cầm tiền trải qua một khoảng thời gian cuối cùng trong sung sướng không phải tốt hơn sao.
"Tiểu Tinh rất lợi hại, cô ấy là người nội địa, lúc vừa tới đây không hề có hộ tịch nên chỉ có thể bày hàng xem bói cho người ta ở trên phố.
Nhưng bây giờ cô ấy đã tự mở một quán ăn, cô ấy còn xem bói rất chuẩn, đã từng lên báo mấy lần rồi, còn cả cha tôi cũng là nhờ cô ấy tìm giúp nữa. Trước đây, bạn trai cũ của tôi có khuynh hướng bạo lực cũng là do cô ấy bói ra được, cô ấy thật sự rất linh."
Cô ta nói một tràng giang đại hải không ngừng nghỉ, ngày xưa bà Tế chắc chắn sẽ ghét bỏ cô ta lắm mồm nhưng lần này lại kiên nhẫn nghe hết, còn rơi vào trong si mê.
Đợi cô ta nói xong rồi, bà Tế thậm chí còn thay đổi vẻ thận trọng ngày trước mà sốt sắng hỏi: "Cô ta xem bói thật sự rất linh sao? Có thể tìm được cha cô giúp cô luôn?” "Cô ấy có thể đoán ra được đại khái phương hướng nhưng nhất định phải là người thân cận mới được cơ." Hà Linh Vân thấy bà Tế có điều cần giúp, hai mắt chợt sáng ngời: "Có phải bà cũng muốn tìm người không? Bà tìm cô ấy giúp bà xem bói, cô ấy nhất định có thể bói ra được đó."
Cô ta vốn còn tưởng bà Tế sẽ đồng ý nhưng không ngờ ngay một giây sau bà ta đã trở mặt: "Cô nhiệt tình như vậy còn không phải là muốn tôi bán hộp nữ trang cho cô ta sao, ai biết lời cô nói có thật hay không?”
Hà Linh Vân nôn nóng: "Đương nhiên là thật rồi, cô ấy xem bói một nghìn đô la Hồng Kông một quẻ lận đó, không linh không lấy tiền, rất nhiều người đang tranh nhau nhờ cô ấy xem kia kìa."
Bà Tế chần chừ rất lâu, cuối cùng vẫn không đủ tin tưởng cô ta.
Hà Linh Vân còn muốn khuyên nữa nhưng bà Tế đã mở miệng đuổi người, cô ta chỉ có thể tạm biệt trong sự tiếc nuối.
Chớp mắt cái đã qua vài ngày, Tô Niệm Tinh đang ở trong quán đọc sách thì Hà Linh Vân tới tìm cô, còn dẫn theo cả bà Tế nữa, nói là muốn cô giúp xem một quẻ.
Hà Linh Vân lén nói với cô: "Nếu cô bói ra được thì rất có khả năng bà Tế sẽ cho cô hộp nữ trang.
Trước đó cô ta còn tưởng đã hết hy vọng rồi chứ, nhưng không ngờ hôm nay cô ta lại qua đó thăm bà Tế, vừa mới gặp mặt bà Tế đã đòi đi gặp Tiểu Tinh, nhờ cô bói giúp mình một quẻ.
Tô Niệm Tinh nói lời cảm ơn Hà Linh Vân rồi mang dụng cụ tới ngồi đối diện với bà Tế: "Bà muốn xem về cái gì?"
Bà Tế đi thẳng vào vấn đề: "Tôi muốn bói xem con trai mình đang ở đâu?"
Tô Niệm Tinh và Hà Linh Vân hơi sững sờ. Hà Linh Vân nhớ đến lời mà bà cụ nhặt ve chai trước đó đã nói, chợt nhướng mày: "Không phải con trai bà đã ra nước ngoài rồi sao? Năm nào anh ta cũng đều gửi tiền về cho bà, lẽ nào anh ta không để lại địa chỉ sao?"
Bà Tế không trả lời câu hỏi của cô ta mà chỉ nhìn Tô Niệm Tinh: "Cô có thể bói ra được không?”
Thế này cũng quá khảo nghiệm năng lực của cô rồi, Tô Niệm Tinh ngỏ ý rằng mình có thể thử một lần.
Cô nắm tay của bà Tế, rất nhanh đã nhìn thấy một căn nhà nhỏ kiểu Tây, xem ra con trai của bà Tế chắc hẳn đang sống ở nông thôn, căn nhà rất xinh xắn, anh ta lấy một người phụ nữ phương Tây tóc vàng mắt xanh, đẻ được hai đứa con, trông có vẻ rất đầm ấm, thói quen sinh hoạt cũng rất kiểu Mỹ, nếu không phải vì làn da vàng thì gân như cô không thể nhận ra được anh ta là người Hoa.
Tô Niệm Tinh buông tay rồi thở ra một hơi thật nhẹ, cô nói lại rõ ràng và cặn kẽ địa chỉ của cậu con trai cho bà Tế nghe.
Bà Tế không ngờ cô có thể bói ra được chi tiết như vậy, bà ta đưa hộp nữ trang trong lòng cho Tô Niệm Tinh: "Tạm thời giao hộp nữ trang này cho cô bảo quản, nếu tôi không trở về thì nó chính là vật thế chấp tiền xem bói của tôi, còn nếu tôi về được thì tôi sẽ trả tiền xem bói cho cô."
Bạn cần đăng nhập để bình luận