Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 1002: Thơm hơn cả vịt quay của ta.

Hai giờ chiều tại sân trường đại học Thiên Nam.
Vài nghìn tân sinh viên trố mắt nhìn Đường Kim và Lạc Phỉ Phỉ tay trong tay, sau đó mọi người đều cảm thấy mình không còn biết yêu nữa rồi, quan niệm tình yêu ở thế giới này đã bị đảo lộn và giường như không còn thuộc về họ nữa.
Quân huấn vẫn tiếp tục, cả buổi chiều Đường Kim đều ngoan ngoãn tham gia huấn luyện, đương nhiên đối với hắn mà nói quân huấn chẳng qua chỉ là vì bồi tiếp Lạc Phỉ Phỉ mà thôi, nếu như nàng đã đặc biệt tới đây làm giáo quan thì hắn vì nàng làm sinh viên nghiêm túc cũng là lẽ đương nhiên.
Trong thời gian huấn luyện Đường Kim cũng không hề làm ra việc gì quá đáng, giống với những người khác,mọi người làm gì hắn làm nấy, vì thế nên cho dù nhiều người trong lòng vẫn thầm mắng Đường Kim nhưng cả buổi chiều đều không có chuyện gì đặc biệt xảy ra.
2 giờ đến 6 giờ, quân huấn buổi chiều kéo dài tất cả 4 tiếng đồng hồ, lúc giáo quan tuyên bố mọi người giải tán thì ai ai cũng đã mệt gần chết, chỉ có Đường Kim là vẫn sinh long hoạt hổ tràn chề sức lực chạy tới chỗ Lạc Phỉ Phỉ.
-Thân ái, chúng ta đi ăn tối đi. – Đường Kim cười xán lạn, nhìn cái mặt rất nhiều người đều muốn đánh nhưng Lạc Phỉ Phỉ lại ngọt ngào cười lại với hắn rồi còn ôm lấy tay hắn, hai người cùng nhau rời đi làm không ít người cảm thấy khó chịu không thôi.
Huấn luyện quân sự cho sinh viên mới ở đại học Thiên Nam cũng không phải là quá nghiêm khắc, vừa mới bắt đầu thì buổi tối không cần huấn luyện cho nên ngày đầu tiên đến lúc này coi như là đã kết thúc, thời gian tiếp theo của buổi tồi tất nhiên sẽ là khoảng thời gian riêng của Đường Kim và Lạc Phỉ Phỉ rồi.
Hai người vô cùng thân mật đi trong khuôn viên trường, bất quá cũng không dẫn đến sự chú ý của quá nhiều người, bây giờ đang trong thời điểm huấn luyện quân sự, phục trang của giáo quan và sinh viên tuy không giống nhau nhưng vấn đề là lúc này Đường Kim không có mặc quân phục, cho nên mọi người nhìn vào hai người đều biết Lạc Phỉ Phỉ là giáo quan còn Đường Kim thì chắc có lẽ là bạn trai nàng.
-Thân ái, chúng ta đổi một nơi khác đi – Đường Kim đột nhiên nói.
-Ừ. – Lạc Phỉ Phỉ khẽ gật đầu.
Một giây sau hai người đột nhiên biến mất tại chỗ vài xuất hiện tại một bãi biển vắng người mà cả hai đều rất ưa thích.
-Chồng, kẹo mút siêu lớn chàng đáp ứng cho ta đâu? – Lạc Phỉ Phỉ ôm cổ Đường Kim, bắt đầu làm nũng nói.
-Thân ái, trước tiên để ta ăn kẹo bông gòn của nàg đã. – Đường Kim nghiêm trang nói.
-Ta làm gì có kẹo bông gòn... – Lạc Phỉ Phỉ mím môi nói, chỉ là nàng còn chưa dứt lời thì đã cảm thấy cúc áo trước ngực bị mởi ra, Đường Kim đã cúi đầu rúc vào trong.
Bộ quân phục từ từ rời khỏi người Lạc Phỉ Phỉ, ánh hoàng hôn chiếu lên làn da màu lúa mạch của nàng ánh lên một đạo quang huy rực rỡ, thời gian như luân chuyển đến thời điểm mấy tháng trước,, cũng trên hòn đảo này, mỹ nhân dưới ánh trời chiều lại lần nữa lấy một tư thái hoàn mỹ nhất trình diện trước mặt Đường Kim.
Hoa sóng nhẹ nhàng vỗ lên bãi cát, Lạc Phỉ Phỉ từ từ nằm úp xuống, thân thể nàng cùng với màu hoàng kim của cát biển như hợp làm một, khúc nhạc chiều tình tứ lại lần nữa vang lên.
...
Ngày 25 tháng 9, ngày quân huấn thứ hai.
Ngày thứ hai không có nhẹ nhàng như ngày đầu, chưa tới 6 giờ sáng đã phải thức dậy, luyện tập gần hai tiếng đồng hồ mới được ăn sáng.
Lý Trạch 5 rưỡi sáng đã thức dậy, theo quán tính liếc sang giường của Đường Kim một cái phát hiện hắn quả nhiên không có ở phòng, trong lòng không nhịn được tưởng tượng ra khung cảnh Đường Kim qua đêm cùng nữ giáo quan kia, hai người họ sẽ không phát triển nhanh như vậy chứ?
Mười phút sau Lý Trạch vừa mới mở cửa thì liền chạm mặt ngay một người chính là Đường Kim, sau đó hắn chỉ thấy Đường Kim nhanh chóng tiến về giường ngả lưng cái liền ngủ luôn.
Mười lăm phút sau Lý Trạch ra tới sân trường, cả sáng hôm ấy hắn đều âm thầm chú ý nữ giáo quan kia, hấn phát hiện mỹ nữ giáo quan này thỉnh thoảng lấy tay che miệng ngáp một cái, bộ dáng giống hệt như tối qua chưa ngủ.
-Tối qua bọn họ quả nhiên là làm thông đêm. – Lý Trạch cuối cùng cũng đưa ra một kết luận, một người luôn có mơ ước trở thành tác giả như hắn đột nhiên nảy ra ý tưởng viết một bộ tiểu thuyết tên là: Bạn cùng phòng cực phẩm của ta. Mà nhân vật chính trong đó chính là Đường Kim.
Di chứng của việc cày cuốc với Tiêu Đại Nhi 2 tháng trời còn chưa có hết thì tối qua Đường Kim lại triền miên với Lạc Phỉ Phỉ suốt một đêm làm cảm giác mệt mỏi lại một lần nữa dâng lên, tuy rằng hắn vẫn có thể ngạnh kháng được nhưng vẫn không bằng ngủ một giấc sẽ tốt hơn.
Tỉnh dậy xong cảm giác tinh thần thư thái hơn rất nhiều,Đường Kim lại chạy đi mua một con vịt quay, lần này hắn không có chạy ra sân trường trêu ngươi mọi người mà rất thức thời tìm chỗ khác vừa ăn vừa đi dạo, bất luận thế nào thì trước tiên hắn cũng phải làm quen với nơi này đã.
Diện tích của đại học Thiên Nam khá là lớn, bên trong vừa có núi vừa có hồ nước, núi tên Tiểu Thiên Sơn, hồ gọi là Tiểu Nam Hồ, thật ra thì hai nơi này đều được đặt tên theo tên của trường, đối với sinh viên trong trường thì bất luận là nơi nào trong hai nơi này đều là một địa điểm tuyệt vời để hẹn hò.
Tiểu Nam Hồ là một hồ nước nhân tạo, bên hồ có một con đường kè toàn đá, còn có có đường cỏ rộng khoảng mười mét, trong hồ có một tiểu đình viện, bất kể là sáng hay tối thì trên con đường cỏ này cũng sẽ có không ít người ngồi, có người ngồi đọc sách một mình, cũng có nhiều cặp tình lữ xuất hiện ở đây hoặc là bạn bè hẹn nhau tụ tập ngồi chém gió.
Bây giờ là khoảng 4 giờ chiều, tuy rằng bên ngoài trời vẫn khá nóng nhưng trên con đường cỏ đều trồng rất nhiều cây, bóng mát lan tỏa khắp nơi nên hiện tại đã có không ít nam sinh nữ sinh ngồi đây,, bất quá sự chú ý của rất nhiều người đều đang tập trung vào tiểu đình viện nằm ở giữa trung tâm hồ kia.
Trong tiểu đình viện kia có một nữ hài tử mặc một chiếc váy hồng dài dài đang ngồi trên trường kỉ, tóc đen dày đung đưa theo gió, cho đù cách rất xa nhưng khung cảnh này nhìn thật duy mỹ như một bức họa, chỉ bất quá lúc này nữ tử kia đang ôm một tấm bảng, cúi đầu chuyên tâm vẽ thứ gì đó cho nên ai cũng không thể nhìn rõ được tướng mạo của nàng. Đương nhiên cho dù nàng không cúi đầu thì cách xa cỡ đó cũng chẳng có mấy người có thể nhìn rõ được.
Nhưng điều làm mọi người đều nhịn Đường Kim được chú ý tới nàng hoàn toàn không phải là dáng người hay khung cảnh kia mà là một cỗ hương bách hợp không biết tới từ đâu bay bay từng cơn trong không khí, thấm đẫm vào sâu trong đáy lòng mọi người, hít một hơi cũng cảm giác đặc biệt thư thái, bọn họ không thể tìm được nguồn hương phát ra từ đâu, chỉ thấy mỗi nữ hài tử kia mà thôi.
-Thật thơm a. – đang lúc mọi người cảm thấy tò mò khó hiểu thì một thanh âm đột nhiên vang lên, câu nói này cũng chẳng sao, bất quá câu tiếp theo của người này lại làm cho không ít người cảm thấy tan vỡ:
-Thơm hơn cả vịt quay của ta đó!
Bạn cần đăng nhập để bình luận