Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 613: Ta có thể cùng ăn một lúc không?

-Cái đuệch! Hắn thực sự nhảy rồi? – Cao Soái nhịn không được mắng lớn một tiếng, mấy người xung quanh cũng lập tức trừng mắt há mồm, tên kia vậy mà nhảy thật sao? nhảy xuống cũng không phải là vấn đề a, nhưng mà không thể nhảy như thế được, từ khi nào mà nhảy lầu lại dễ như ăn bánh thế?
Không ít người vô thức dựa vừa lan can nhìn xuống dưới xem thế nào, đương nhiên cũng có nhiều người không dám nhìn, dù sao thì không phải ai cũng có gan nhìn người chết.
-Ý? Tên gia hỏa kia không có ngã chết? – có người bắt đầu kinh ngạc kêu lên.
-Không những không bị ngã chết mà dường như còn không việc gì cả, con hàng này không phải là dùng dây thép treo mình lên đó chứ? – một người khác bắt đầu phỏng đoán.
-Tám phần là như thế… - lập tức có người phụ họa.

Nghe được lời mọi người nghị luận, Cao Soái cũng lập tức chạy ra chỗ lan can nhìn xuống dưới thì lập tức phát hiện tên gia hỏa kia thực sự đang đứng ở bên dưới, tuy rằng khoảng cách hơi xa nhưng hắn vẫn nhìn rõ tên gia hỏa kia không có việc gì hết ,nhìn thế nào cũng chẳng giống người vừa nhảy từ tầng 5 xuống chút nào cả.
-Mau tránh ra! – một thanh âm có chút gấp gáp đột nhiên truyền vào trong tai mọi người, mọi người vô thức quay lại nhìn thì liền phát hiện chính là Hàn Tuyết Nhu.
Đại bộ phận mọi người đều rất phối hợp mà nhường đường cho nàng, nhưng vẫn có người không chịu tránh ra chỉ là lúc này họ bỗng cảm thấy dường nhưu có một cỗ lực lượng vô hình đột nhiên mãnh liệt tán ra xung quanh làm thân thể họ mất khống chế mà tự động lùi sang một bên.
Hàn Tuyết Nhu bước lên phía trước đến vị trí của lan can và nhìn xuống dưới, trên mặt nàng bỗng nhiên nở nụ cười, phải! nàng cười, một nụ cười cực kì ngọt ngào, cho dù là ai thì cũng cảm nhận được lúc này nàng đang rất vui vẻ.
Nam sinh bốn phía nhất thời đều nhìn nàng nhìn tới ngây ngốc, bọn họ đều đã không nhớ rõ là bao lâu rồi không thấy Hàn Tuyết Nhu cười, dường như bọn họ chưa bao giờ thấy Hàn Tuyết Nhu cười vui vẻ như vậy, quả nhiên là Tuyết Nhu nhất tiếu bách mị sinh (Hàn Tuyết Nhu cười một cái làm trăm ngươi bị hút hồn), trong chốc lát không biết có bao nhiêu nam nhân đều khẽ nuốt nước bọt cái ực, Hàn Tuyết Nhu cười một cái quả thực là quá xinh đẹp, quá vũ mị.
Một số nữ sinh thì càng thêm đố kị, Hàn Tuyết Nhu trước kia không cười lấy một cái đã mê hoặc rất nhiều nam sinh tới mức thần hồn điên đảo, bây giờ nàng cười lên một cái lại càng thêm xinh đẹp hơn, đây không phải là không để cho nữ sinh bọn họ một con đường sống nữa hay sao?
Đương nhiên mấy người này cũng đang mê hoặc là tại sao Hàn Tuyết Nhu lại đột nhiên cười vui vẻ như thế?
Chính tại lúc bọn họ đang mê mang thì tên gia hỏa lúc nãy nhảy lầu mà không có việc gì lại làm ra một cử động làm cho mọi người trố mắt kinh ngạc thêm lần nữa, chỉ thấy hắn dang hai tay ra và nhìn Hàn Tuyết Nhu đang ở trên lầu, trên mặt lộ ra một nụ cười xán lạn:
-Tuyết Nhu thân yêu, nhảy xuống đi!
Nhảy xuống đi?
Cả đám người đều hoài nghi tai mình có vấn đề cmnr, tên gia hỏa này hình như nói thừa mất một từ nhảy thì thì phải?
Còn có Tuyết Nhu thân yêu? Cách xưng hô này cũng quá thân mật đi, tên gia hỏa này đến cùng là có quan hệ gì với Hàn Tuyết Nhu?
-Đê mờ, ngươi điên à? Ngươi mu
Muốn chết cũng đừng hại chết Hàn Tuyết Nhu chứ, ngươi thích nhảy lầu thì tự mình nhảy đi, Hàn Tuyết Nhu mới không ngốc đến nỗi nhảy theo ngươi… - Cao Soái có chút đố kị, hắn bắt đầu đứng trên lầu phẫn nộ mắng, chỉ là hắn còn chưa kịp nói hết câu thì đột nhiên giống như bị ai đó bóp chặt cổ họng, không thể nói thêm một từ nào nữa.
Thực ra thì không có ai bóp cổ Cao Soái hết, chỉ là Cao Soái đang lớn tiếng hò hét Hàn Tuyết Nhu sẽ không nhảy xuống cùng tên gia hỏa kia thì Hàn Tuyết Nhu lại đột nhiên nhảy xuống, sau đó thì Cao Soái lập tức đơ toàn tập cmn luôn, mấy người khác cũng lập tứ ngây ngốc, hôm nay là ngày gì không biết, sảy ra nhiều chuyện quỷ quái như vậy?
Dưới ánh mắt kinh ngạc của vô số người, Hàn Tuyết Nhu phi thẳng từ tầng 5 xuống dưới, tiếp theo thì dưới lầu truyền tới một trận kinh hô nhưng rất nhanh tiếng kinh hô đã tắt ngấm bởi vì bọn họ phát hiện Hàn Tuyết Nhu đã chính xác rơi chúng vào trên người tên nam nhân ở dưới kia, mà tên nam nhân ấy lại dễ dàng nhẹ nhàng đón lấy nàng, sau đó thì hai người ôm trầm lấy nhau, một màn máu me khủng bố đã không xuất hiện trước mắt mọi người như dự liệu.
Cái này, làm sao có thể?
-Nhất định là ta đang nằm mơ… - trong đầu vô số người đều nổi lên một ý nghĩ như vậy.
-Ảo giác, tuyệt đối là ảo giác.. – còn có không ít người thầm nhủ:
-Nhất định là do tối qua thức quá khuya để đọc sách…

-Đường Kim, đó là Đường Kim! – đột nhiên có người kinh hô.
-Đường Kim? Đường Kim là ai?
-Cái gì? Đó là Đường Kim hả? Hắn không phải là ngỏm rồi hay sao?
-Ta nhìn xem nào…
-Cái đuệch, đúng thật là Đường Kim, tuyệt đối chính là Đường Kim!
-Chẳng trách Hàn Tuyết Nhu lại vui vẻ như vậy!
-VL, Đường Kim đến cùng là ai?
-Còn có thể là ai nữa, chính là bạn trai của htn1
-Không phải chứ? Hàn Tuyết Nhu thật là có bạn trai rồi à? Ôi nữ thần của ta…tim ta đau quá man.
Từ lúc có người hô lên tên của Đường Kim thì trên lầu dưới lầu đều bắt đầu trở nên hỗn loạn, có người kinh ngạc, có người mê hoặc, còn có ngươi than vãn..cho dù rất nhiều người hầu như đã quên mất Đường Kim nhưng mà lúc vừa nhìn thấy Đường Kim thì kí ức về hai năm trước lại lập tức ùa về.
Tiếng huyên náo xung quanh tất nhiên là bị Đường Kim chắn lại, lúc này hắn đang ôm thân thể mềm mại của Hàn Tuyết Nhu, khẽ hít nhẹ một hơi ngửi mùi hương đặc biệt trên người nàng, cánh tay hắn đặt trên vai nàng không tự giác được ôm càng chặt hơn, hai năm rồi! sau hai năm một lần nữa hắn lại được ôm thân thể quen thuộc trong lòng, ngửi mùi hương quen thuộc trên người nàng làm trong lòng hắn cảm khái không thôi, còn có một loại cảm giác mãn nguyện nói không nên lời.
-Thân ái à, cảm giác được ôm nàng thật là tốt! – Đường Kim thấp giọng nói, hai năm rồi, rất nhiều thứ đã biến đổi nhưng nữ nhân thuộc về hắn vẫn chờ đợi hắn, điều này vĩnh viễn cũng không thay đổi.
-Ta biết là chàng nhất định sẽ quay về mà. – khuôn mặt xinh đẹp của Hàn Tuyết Nhu khẽ ngẩng lên, nàng cười tươi như hoa:
-Có bạn gái xinh đẹp như ta, chàng nhất định sẽ không nỡ bỏ ta lại không quản đâu mà!
-Thân ái à, ta thích sự tự tin của nàng. – Đường Kim cười hihi một cái.
-Chàng chỉ thích sự tự tin của ta thôi sao? – trong mắt Hàn Tuyết Nhu tràn ngập nhu tình, ngữ khí cũng kèm theo một chút dụ hoặc:
-Chúng ta đổi nơi nào thanh tịnh hơn có được không?
(DG: câu này nghe cứ như là tìm nơi yên tĩnh để tâm sự ấy nhỉ?)
-Thân ái à, nàng có chủ ý gì hay không? – Đường Kim vừa cười vừa nói, nếu là hai năm trước thì sợ rằng Đường Kim đã trực tiếp đưa Hàn Tuyết Nhu vào trong Thiên Đạo Tiên Cảnh hoặc trở về kí túc của hắn rồi, nhưng hắn vừa mới bị vây khốn ở trong Thiên Đạo Tiên Cảnh tận hai năm cho nên hoàn toàn không muốn quay lại chút nào, còn về kí túc thì kể từ lúc ra ngoài đến giờ hắn còn chưa có quay lại, hắn thậm chí còn không biết nơi đó có còn là kí túc thuộc về mình nữa hay không.
-Chàng muốn đi ăn cơm trước hay sẽ ăn ta trước? – Hàn Tuyết Nhu dùng ngữ khí vô cùng dụ hoặc nhẹ nhàng thổi vào tai Đường Kim.
-Ta có thể cùng ăn một lúc không? – trong lòng Đường Kim bắt đầu nóng lên.
-Đương nhiên… - Hàn Tuyết Nhu mới nói ra hai từ thì cố ý dừng lại, sau đó cười vũ mị rồi mới nhẹ nhàng nói tiếp:
-Là có thể rồi!
Chữ “rồi” vừa ra khỏi miệng thì Hàn Tuyết Nhu đột nhiên rời khỏi vòng tay của Đường Kim sau đó kéo tay hắn chạy nhanh về phía cổng trường, phút chốc đã biến mất trước mặt mọi người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận