Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 532: Dùng độc mới là sở trường của ta.

Lúc đầu Hoắc Tiểu Thất cho rằng tất cả công kích của Đường Kim đều là hư chiêu, còn Bạch phát đạo sĩ cũng cơ bản phạm phải sai lầm tương tự, nhưng mà Lý Vân Thiên không có phạm phải sai lầm như thế, hắn nhìn ra được tất cả công kích trên đều không phải là hư chiêu, nhưng Lý Vân Thiên đồng dạng cũng hiểu rằng trong tất cả các tàn ảnh của Đường Kim thì chỉ có một cái là thật, đó chính là Đường Kim chân chính.
Đương nhiên hiểu được đạo lý này cũng không có gì là khó, thời đại này cơ bản không có tồn tại cái gọi là phân thân thuật, nhưng vấn đề là từ trong hai trăm đạo tàn ảnh tìm ra chân của Đường Kim không dễ dàng chút nào, chỉ là việc khó khăn như vậy Lý Vân Thiên lại có thể làm được, hắn không những tìm được chân thân mà còn xuất ra một chưởng đánh trúng Đường Kim.
-Bụp!
-Bụp!
Hai tiếng trầm đục vang lên cùng một lúc gần hai trăm đạo chưởng phong cùng đánh trúng người Lý Vân Thiên đồng thời đánh tan chân khí hộ thể của hắn, trực tiếp đánh vào trong thân thể hắn, nhưng cùng lúc đó Đường Kim cũng bị Lý Vân Thiên dùng toàn lực đánh trúng một chưởng, một đạo thân ảnh bay ngược ra ngoài chính là Đường Kim bị một chưởng đánh bay, bay xa vại chục mét mới nặng nề tiếp đất.
-Phụt!
Một ngụm máu tươi phun mạnh ra ngoài nhưng người thổ huyết không phải là Đường Kim mà là kẻ nhìn như bất động – Lý Vân Thiên kia, thực ra Lý Vân Thiên không bị đánh bay chỉ là do bốn phương tám hướng đều có công kích đánh tới cho nên hắn mới giống như một tấm bia đứng bất động chịu công kích từ mọi phía, tuy rằng nhìn như hắn chỉ đứng im tại chỗ không hề hấn gì nhưng trên thực tế lục phủ ngũ tạng của hắn đều đã chấn động rất mạnh.
-Phụt!
Một giây sau Đường Kim mới há miệng phun ra một ngụm máu, cho dù hắn có năng lực thuấn di cường đại , trong một cái chớp mắt có thể đánh ra công kích còn mạnh hơn cả cao thủ Trúc Cơ điên phong nhưng dù sao tu vi cũng chỉ có Trúc Cơ sơ kỳ mà thôi, cho dù hắn mạnh hơn một chút so với những người có cùng tu vi khác nhưng cũng chỉ nhỉnh hơn một chút mà thôi, trực tiếp ngạnh kháng với một cao thủ tiếp cận Trúc Cơ điên phong như Lý Vân Thiên thì Đường Kim vẫn bị thương như thường.
Chỉ là một lần va chạm mà kết cục dường như đã là lưỡng bại câu thương, hai người quả thực bị thương không nhẹ, Lý Vân Thiên vẫn còn đang đứng nguyên tại chỗ còn Đường Kim miễn cưỡng lắm mới bò dậy ngồi được trên mặt đất.
Không một chút do dự, Đường Kim liền đem viên Hồi Xuân Đan cuối cùng ra ném ngay vào miệng, kết quả lần này đã vượt xa dự liệu của hắn, hắn không thể ngờ rằng tên Lý Vân Thiên kia lại có thể tìm được mình chỉ trong một tích tắc hơn nữa còn đột ngột phản kích, thậm trí còn mặc kệ công kích của hắn, tự lấy công làm thủ.
-Tên vương bát đản này chơi thâm vl! – Đường Kim thầm mắng trong lòng, Lý Vân Thiên chấp nhận liều mạng cũng phải đánh trọng thương hắn làm hắn rất buồn bực, nhưng mà mắng thì mắng, kết quả này cũng vẫn làm hắn hài lòng phần nào.
- Đường Kim, là ta vẫn là quá coi thường ngươi rồi! – Lý Vân Thiên lật tay một cái thanh phi kiếm kia lại xuất hiện trong tay hắn, ngữ khí của hắn vẫn lạnh nhạt như vậy nhưng lúc này trong mắt hắn đã không còn một chút khinh thường và chủ quan nào nữa:
- Ta thừa nhận là ngươi xứng đáng để cho ta ra tay, giết người như ngươi cũng không làm bẩn tay của ta, nhưng đồng dạng ngươi cũng nên tự hào vì được chết trong tay của ta.
- Ta sẽ không chết trong tay ngươi đâu, ngược lại là ngươi sắp chết rồi đấy, muốn trăng chối gì thì nói nhanh đi, nếu ngươi còn có vị hôn thê cần chiếu cố thì cõ thể nói với ta một tiếng, nếu nàng là mỹ nự thì ta cũng không ngại giúp ngươi chiếu cố một phen.- Đường Kim từ từ nói, đồng thời hắn cũng đang dùng chân khí để kích phát dược lực của Hồi Xuân Đan, ý đồ nhanh chóng khôi phục vết thương.
Hiệu quả của Hồi Xuân Đan khá là tốt, chỉ trong nháy mắt Đường Kim đã cảm nhận được nội tạng và kinh mạch của mình đang bắt đầu khôi phục, điều đáng tiếc duy nhất là tốc độ khôi phục không nhanh như hắn tưởng tượng, cứ cái đà này không có nửa tiếng đồng hồ thì hắn không thể khôi phục hoàn toàn được.
-Đường Kim, ngươi cho rằng lần này ngươi còn có thể tránh được phi kiếm của ta sao? – Lý Vân Thiên ngửa tay lên trời, phi kiếm bay lơ lửng cách bàn tay hắn nửa thước, bộ dạng như đang tích tụ lực lượng, nhưng sau đó sắc mặt Lý Vân Thiên bỗng nhiên biến đổi, thân thể hắn ngiêng ngả loạng choạng, thanh phi kiếm đang lơ lửng kia cũng rơi xuống.
Đường Kim nở một nụ cười xán lạn:
-Ngươi cho rằng ngươi còn phá ra phi kiếm một lần nữa được sao?
Keng một tiếng, phi kiếm đã tiếp đất.
-Phụt!
Lý Vân Thiên lại há miệng phun ra một ngụm máu tươi nữa, không, phải làm một vũng máu đen mới đúng, lúc này mặt hắn đã trắng như tờ giấy, tròng mắt tràn đầy phẫn nộ:
-Ngươi hạ độc?
Lại một ngụm máu đen nữa bị phun ra, Lý Vân Thiên vô cùng phẫn nộ gào thét:
-Đường Kim, uổng cho ngươi tự xưng là người trong Tiên môn, uổng cho ta còn xem ngươi là đối thủ, không ngờ ngươi lại dùng thủ đoạn bỉ ổi hạ lưu như vậy, hạ độc? Ngươi đúng là rác rưởi của Tiên môn...phụt!
-Lẽ nào ta chưa nói với ngươi thực ra ta cũng không tính là người trong Tiên môn sao? Ta là đệ tử Đường Môn, thân là một đời độc vương, hạ độc mới là sở trường của ta. – Đường Kim dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Lý Vân Thiên:
-Ngươi đằng nào cũng sắp chết rồi, có cần phải tức giận vậy không? Lẽ nào ngươi không muốn chết vì trúng độc mà lại muốn tức chết sao?
-Ta...oa! – Lý Vân Thiên lại phun ra một cục máu đen lớn, sau dó bắt đầu ngã ngửa ra sau.
Rầm!
Thân thể đập mạnh xuống đất, Lý Vân Thiên cả mặt đen kịt, không còn một chút khí tức, chỉ là hai mắt vẫn mở lớn, dường như chết không nhắm mắt vậy, cuối cùng là hắn chết do trúng độc hay tức chết thì Đường Kim cũng không biết nữa.
-Thân làm một đời độc vương, dùng độc mới là chuyên nghiệp nhất a! – Đường Kim nói thầm một câu sau đó khó khăn lắm mới đứng dậy được, tuy rằng thương thế còn chưa tốt lên nhưng trước tiên phải rời khỏi nơi này đã.
Tâm niệm vừa động, Đường Kim lập tức biến mất tại chỗ, nhưng một giây sau Đường Kim lại xuất hiện ở nơi cách vị trí cũ vài mét, chỉ có vài mét mà thôi, điều này làm Đường Kim buồn bực không thôi. Từ sau khi biết được năng lực thuấn di có được từ Vòng tay Thiên Đạo, Đường Kim vẫn luôn nghĩ rằng năng lực này không bao giờ bị hạn chế, nhưng lúc này sau khi bản thân hắn bị trọng thương hắn mới phát hiện mọi cuộc đời không tươi đẹp như hắn nghĩ, lúc hắn thử thuấn di về khách sạn Anh Túc thì hắn mới phát hiện lần thuấn di này đã không theo khống chế của hắn, càng quan trọng hơn là lúc hắn thuấn di thì Thiên Đạo Tiên Cảnh dường như phát ra một lực hút rất mạnh
như muốn đem hắn trực tiếp hút vào trong Thiên Đạo Tiên Cảnh.
Đường Kim cảm thấy khá kỳ quái, hình như cái vòng tay này biết hắn bị thương cho nên muốn hắn vào trong dưỡng thương, nhưng vấn đề là lúc này hắn không thể vào được vì Tống Oánh vẫn đang đột phá Trúc Cơ ở trong đó. Nàng đang trong thời khắc quan trọng như vậy nhưng nếu nàng biết hắn bị thương thì nhất định tâm thần sẽ đại loạn, tùy thời đều có thể tẩu hỏa nhập ma, chính vì thế cho nên lúc này Đường Kim không dám tiến vào Thiên Đạo Tiên Cảnh, hắn không muốn hại cô nàng bọ cạp vũ mị khả ái của mình.
Đường Kim lập tức lại ngồi xuống đất, bây giờ hắn chỉ có thể trị thương tại chỗ mà thôi, nhưng đúng vào lúc này một anh thâm lạnh lẽo bỗng truyền vào tai hắn:
-Đường Kim, không ngờ ngươi cũng có ngày hôm nay đấy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận