Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 592: Ngươi đã biết quá nhiều rồi.

Nam nhân kia chính là Đường Kim, một tay hắn đang ôm lấy vai nữ nhân kia, một tay thì đang cầm súng chĩa về bộ vị cao vút trước ngực nàng, trên mặt thì tỏ vẻ đầy tiếc hận.
-Đúng là lãng phí tài nguyên a! – Nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nữ nhân kia sau đó lại quét mắt quanh thân thể nàng một vòng, Đường Kim tiếp tục cảm khái:
-Lớn lên xinh đẹp như vậy, dáng người cũng ngon như thế, tại sao lại đi thích nữ nhân chứ?
Mỹ nữ có này có vóc người khá nóng bỏng, cho dù nàng đang ngồi nhưng Đường Kim vẫn đoán ra là nàng khá cao, một cặp chân thon thả dài đến 1m càng hấp dẫn thị lực, tuy nàng mặc nhiều hơn mấy vũ nữ kia một tý nhưng cũng khá mát mẻ, gần giống với cách ăn mặc của Tống Oánh, tấm áo ngực bó sát người miễng cưỡng lắm mới có thể giữ được cặp thỏ trắng của nàng, phía dưới đồng dạng cũng chỉ có một chiếc váy ngắn bó sát lấy cái mông đẫy đà tròn trịa, chỉ là trên người nàng nhiều hơn Tống Oánh một đôi giày cao cổ mà thôi, làn da ngăm ngăm màu lúa mạch của nàng dưới bóng đèn mờ càng toát ra vè lộng lẫy bóng loáng.
Dáng người nàng đầy đặn hơn Tống Oánh một chút, bộ ngực càng là hùng vĩ hơn, một cặp mắt màu xanh biếc đang nhìn chằm chằm vào Đường Kim, trong mắt không hề có một chút sợ hãi ngược lại lại cho người ta một cảm giác kiệt ngạo bất tuân, cho dù bây giờ nàng không thể cử động nhưng Đường Kim vẫn có thể cảm nhận được trong người nàng đang tích tụ một cỗ lực lượng mà tùy thời đều có thể bạo phát.
So với thân thể nóng bỏng thì khuôn mặt của nàng cũng không hề kém sắc, dáng vẻ xinh đẹp, ngũ quan phối hợp một cách rất hoàn mỹ làm cho đến Đường Kim cũng phải có chút động tâm cho nên hắn mới cảm thấy đáng tiếc , tại sao mỹ nữ tóc vàng này lại đi thích nữ nhân chứ?
Điều duy nhất làm Đường Kim cảm thấy được an ủi là nữ nhân này không phải là cú có gai, mà là một nữ nhân đích thực chứ không hề qua chỉnh sửa gì cả, nếu như nàng có thể thay đổi sở thích của mình thì nàng nhất định cũng sẽ là một mỹ nữ tuyệt sắc đấy.
-Mỹ nữ, cô nghe hiểu ta nói gì không? – Đường Kim lại mở miệng hỏi.
Mỹ nữ tóc vàng nhìn chằm chằm vào Đường Kim nhưng nàng không hề nói gì, sắc mặt rất bình tĩnh.
Chính vào lúc này thì một loạt tiếng bước chân gấp gáp vang lên, chỉ một lát sau thì một vài đại hán cầm súng đã xông thằng vào trong phòng, lúc này thì mỹ nữ kia mới lên tiếng, mặc dù nàng nói tiếng anh nhưng Đường Kim vẫn hiểu:
-Ra ngoài!
Nhưng mà tiếp theo mỹ nữ này lại nói thêm một đống tiếng nước ngoài, với trình độ tiếng Anh của Đường Kim thì căn bản là nghe không hiểu một câu nào, chỉ là ngay sau đó thì mấy đại hán cầm súng kia cộng thêm mười mấy vũ nữ trong phòng đều lập tức rời đi, chỉ vài phút ngắn ngủi mà trong phòng chỉ còn lại Đường Kim và mỹ nữ tóc vàng.
-Ta là Judy, Judy Charles, nếu đến giờ ngươi vẫn chưa nổ súng thì có phải là chúng ta trước tiên nên đàm phán một chút? – mỹ nữ tóc vàng lại một lần nữa lên tiếng, lần này nàng lên tiếng làm Đường Kim bỗng ngẩn ra bởi vì nàng biết nói tiếng Trung, hơn nữa còn nói rát lưu loát!
-Biết nói tiếng Trung mới là mỹ nữ tốt a! – Đường Kim cảm khái một câu sau đó tùy ý ném khẩu súng về phía người nàng:
-Yên tâm đi, ta sẽ không nổ súng giết cô đâu, bởi vì ta không có lãng phí tài nguyên như cô, còn nữa, tối nay ta tới đây cũng không phải là để giết cô, ta chỉ muốn đến mượn cô ít đồ mà thôi.
-Ngươi muốn gì? – cho dùng súng đã trở lại trên tay mình nhưng lần này nàng cũng không dám bắ Đường Kim nữa mà bình tĩnh nói.
-Nghe nói trong tay cô có một lô vũ khí quân dụng, ta muốn mượn dùng một chút. – Đường Kim hời hợt nói.
-Nếu ta đoán không sai thì ngươi tới từ Hoa Hạ, ta luôn khát khao tới quốc gia cổ kính đó xem một chút, hơn nữa ta cũng quen biết không ít người Hoa, có lẽ ngươi không biết ta có một tên tiếng chung gọi là Chu Địch, họ Chu này từng là một hoàng tộc của Hoa Hạ có phải không? – Judy nhìn chằm chằm vào Đường Kim:
-Có thể trước đây ngươi chưa từng nghe qua tên ta nhưng cha ta là một kẻ buôn vũ khí nổi tiếng được người ta tôn là vua chiến tranh Moufi Charles, còn ta là con gái duy nhất của ông ấy, ta bây giờ đang tiếp quản việc kinh doanh của gia tộc, ta nghĩ chúng ta có thể làm một vụ buôn bán đấy.
-Buôn bán? – Đường Kim dùng ánh mắt quái dị nhìn Judy sau đó cười hihi:
-Thực ra ta không thích buôn bán mấy, nhưng mà cô là một mỹ nữ cho nên ta cũng có thể xem xét vụ làm ăn này của cô một chút.
-Nếu chúng ta đã chuẩn bị nói chuyện là ăn thì có phải chúng ta đã trở thành đối tác tiềm năng rồi không? Vậy ngươi cũng nên tôn trọng ta một chút, trước tiên bỏ tay ra khỏi người ta sau đó thì có thể báo tên ra không? – Judy chậm rãi nói.
-Ờ, không vấn đề! – Đường Kim lập tức buông vai nàng ra:
-Ta tên Đường Kim, bây giờ chúng ta có thể bàn chuyện làm ăn được chứ?
-Thì ra là Đường tiên sinh. – trên mặt Judy cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười:
-Theo ta được biết thì Hoa hạ có hai tổ chức đặc công được xưng là hàng đầu thế giới, bọn họ lần lượt là Tiềm Long và Ám Kiếm, không biết Đường tiên sinh đây đến từ tổ chức nào?
-Việc cô biết cũng không ít nhỉ? - Đường Kim không trả lời Judy mà chỉ lười biếng đáp một câu.
-Làm nghề như bọn ta thì cũng nên biết một ít thứ cần biết, nếu không tùy thời đều có thể mất mạng như chơi. – Judy khẽ cười một cái rồi đột nhiên đổi chủ đề:
-Vậy Đường tiên sinh tới thị trấn Takha chỉ là để giải cứa hơn ba mươi công nhân người Hoa bị bắt cóc kia thôi sao?
Trong mắt Đường Kim lóe lên một tia kinh ngạc, cuối cùng thì hắn cũng phát hiện là mình đã đánh giá thấp Judy rồi.
-Xem ra ta đoán đúng rồi. – Judy khẽ cười một tiếng:
-Đường tiên sinh, ngươi cần vũ khí chỉ là để cứu 30 công nhân kia có phải không?
-Judy mỹ nữ, cô có thích xem phim không? – Đường Kim đột nhiên hỏi.
-Lúc nhỏ ta rất thích. – Judy đáp.
-Trong phim có rất nhiều người trước khi bị giết đều nghe thấy một câu, cô có biết là câu gì không? – Đường Kim nghiêm túc hỏi.
-Ngươi đã biết quá nhiều! – Judy dùng ngữ khí trầm trọng nói, dường như đang cố ý mô phỏng thanh âm giống như trong phim.
-Judy mỹ nữ, cô thực sự là đã biết quá nhiều đấy! – Đường Kim bắt đầu cảm khái:
-Biết càng nhiều thì chết càng nhanh đấy!
-Thật sao? – Judy khẽ cười một cái:
-Đường Kim tiên sinh, thực ra ta luôn nghĩ rằng những người đó sở dĩ chết quá nhanh không phải là vì họ biết quá nhiều mà là vì thứ bọn họ biết còn chưa đủ nhiều.
-Hở? Cô nói là cô biết đủ nhiều sao? – Đường Kim chợt nhìn Judy đầy hứng thú.
-Không sai. – Judy cười vũ mị một cái:
-Đường Kim tiên sinh, ít nhất đối với ngươi mà nói thì ta biết như vậy là đủ nhiều rồi, bởi vì ta vừa hay biết cách làm thế nào để tìm được 30 công nhân bị bắt cóc kia.
Đường Kim không nhịn được ngẩn ra, đây đúng là một thu hoạch ngoài ý muốn a!
Bạn cần đăng nhập để bình luận