Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 1329: Người rừng đẹp trai nhất.

Hao phí mất nửa tiếng đồng hồ Đường Kim mới làm cho mình được một cây đồ của người rừng, hắn cuối cùng cũng không có lấy lá cây làm quần mà là lột vỏ cây làm thành một chiếc quần đùi, sau đó bẻ cành cây làm vũ khí, nhìn bề ngoài lúc này hắn không khác gì người rừng cả./
-Thân làm người rừng đẹp trai nhất thế giới, áp lực thật lớn a. – Đường Kim cảm khái một câu, sau đóliền biến mất khỏi cánh rừng, hắn phải lấy thân phận một người rừng đẻ đi tìm đồ ăn.
Tuy rằng thần thức của Đường Kim bị tổn hại, nhưng hắn vẫn là tu tiên giả, lùi một bước mà nói cho dù không phải tu tiên giả thì võ công cổ võ của hắn cũng khá cao thâm, cho nên muốn bắt vài con chim con thỏ cũng không thành vấn đề, đương nhiên tiền đề là khu rừng này phải có chim có thỏ cái đã.
Hiện tại đang là ban đên, chim mệt mỏi đi về tổ, tủ tựa hồ cũng đã vào hang, tóm lại là Đường Kim đi loanh quanh hết một khắc đồng hồ nhưng cũng không thấy nửa con chim, càng đừng nói đến thỏ, điều này làm Đường Kim buồn bực không thôi, lẽ nào hấn thật sự phải đi gặm lá cây, ăn quả dại?
Bất quá muốn ăn quả dại cũng không được, nơi này đến một loại quả có thể ăn được cũng không thấy, làm không tốt có khi phải ăn vỏ cây thật.
-Buổi tối đúng thật không phải thời điểm thích hợp để kiếm ăn a! - Đường Kim bắt đầu nghĩ xem có nên quay về ăn thịt Đại Hắc Nữ thay cho bữa tối không, sữa thiên nhiên của nàng chất lượng chắc chắn không kém Ninh Tâm Tĩnh, ăn vào khẳng định rất ngon.
-Chẳng lẽ muốn vào vai người rừng một phen cũng không thành sao? – Đường Kim nhất thời có chút khó chịu, cho dù có làm người rừng thì cũng phải làm một người rừng thành công, nhất định phải tìm thấy đồ ăn.
Đường Kim quyết không chịu thua, cứ như vậy men theo đường núi thẳng tiến, bộ dáng người ra đi đầu không ngoảnh lại, nhưng mà chạy thêm nửa tiếng đồng hồ nữa Đường Kim vẫn không có chút thu hoạch, điều này làm hắn có xung động muốn thử dùng linh giác để thăm dò bốn phía, chỉ cần dùng linh giác, khẳng định có thể tìm thấy chim thú hoang dã ẩn trong bóng tối.
Nhưng mà nghĩ tới việc thần thức bị tổn thương, Đường Kim cảm thấy không dùng vẫn tốt hơn, hấn có thể không ăn nhưng thần thức nhất định phải khôi phục, hiện tại cường hành vận dụng linh giác chẳng khác gì tự sát muối lên vết thương hết.
-Tách tách… -đúng vào lúc này Đường Kim mờ mờ nghe được tiếng nước chảy, nhất thời tinh thần hắn lập tức trở nên phấn chấn, lẽ nào gần đây có nguồn nước hay sông suối gì? Vậy nói không chừng sẽ có tôm cua cá gì đó.
Lần theo âm thanh của nước, Đường Kim cuối cùng cũng phát hiện ra một thủy đàm không lớn không nhỏ, làm hắn hưng phấn là nơi này đúng thật là có cá, h ơn nữa cá còn khá hơn, nhìn chí ít cũng vài cân một con.
-Nơi này đúng là không tồi, trước tiên chuyển nhà cái đã. – Đường Kim nhìn quanh bốn phía, đây là một tiểu sơn cốc, tuy rằng không xinh đẹp lắm, nhưng so với cái động hắn tự đào lúc trước thì tốt hơn nhiều, bên cạnh thạch bích thậm chí còn có cả một cái thạch động.
Đường Kim chui vào trong thạch động, sau đó dùng vũ khí chuyên dụng của người rừng mà hắn vừa làm lúc tối điên cuồng đâm loạn lên ở bên trong, cuối cùng cũng thu dọn sạch sẽ, mở ra một khu vực mà ánh sáng không thể chiếu vào được, hắn cảm thấy bản thân trong thời gian ngắn không thể khôi phục cũng không thể liên lạc được với người khác, nếu đã như vậy trước tiên cứ tính kế lâu dài, cho nên nơi này cần phải làm ngon nghẻ một chút.
-Có ăn có ở mới nghĩ được đến những việc khác. – Đường Kim vươn vai thư dãn một cái, sau đó liền quay người chạy về cái động hắn đào lúc trước.
Đại khái khoảng mười mấy phút sau, Đường Kim cuối cùng cũng về tới sơn động.
-Đại Hắc Nữ, nàng dậy chưa? – Đường Kim vừa tiến vào bên trong vừa gọi, nhưng một giây sau sắc mặt hắn liền đại biến, trong động không có một bóng người, Nguyệt Minh Lung đã không thấy đâu nữa.
Một cảm giác vô cùng lo lắng từ trong lòng hắn nổi lên, Đường Kim nhất thời trở nên nóng vội, nếu như Nguyệt Minh Lung vẫn là nàng lúc trước thì hắn không có gì phải lo hết, nhưng hiện tại nàng đã trở nên khờ khạo như thế, chưa chắc đã có năng lực tự bảo vệ mình!
-Đại Hắc Nữ.
-Nguyệt Minh Lung…
Đường Kim chạy ra bên ngoài, lớn tiếng gọi.
Không có hồi âm.
Đường Kim chạy vào trong rừng, lấy sơn động làm trung tâm, chạy quanh khắp một vòng, hắn không tin Đại Hắc Nữ có thể nhanh như thế đã khôi phục rồi rời đi, hắn nghĩ nàng chỉ là sau khi tỉnh dậy không thấy hắn nên đã đi lạc.
Chạy quanh núi khoảng một khắc đồng hồ, Đường Kim cuối cùng cũng phát hiện chút động tĩnh, đó là một tiếng khóc sụt sịt nho nhỏ, tuy rằng rất nhỏ nhưng tại nơi yên lặng thế này lại nghe rất rõ.
Đường Kim đột nhiên dừng bước, sau đó yên lặng lắng nghe vài giây, cuối cùng cũng phát hiện ra nơi phát ra thanh âm kia, thuận theo tiếng khóc, mười mấy giây sau Đường Kim đã nhìn thấy Nguyệt Minh Lung.
Nguyệt Minh Lung lúc này đang ngồi ôm đầu gối dưới một gốc cây, nghẹn ngào khóc, bộ dáng rất thương tâm.
-Đại Hắc Nữ, nửa đêm nửa hôm khóc cái gì vậy? thật dọa người nha. – Đường Kim cuối cùng cũng thở phào một hơi, còn may nàng không có bị thú rừng tha đi, ờm, xem ra lúc trước hắn lâu như vậy cũng không tìm thấy thú rừng là một việc tốt.
Nghe thấy tiếng của Đường Kim, Nguyệt Minh Lung ngước khuôn mặt thanh tú thoát tục của mình lên nhìn, nước mắt giàn giụa như hoa lê đái vũ, nhìn vừa mềm yếu vừa đáng thương:
-lão công, ta tìm ngươi rất lâu.. rất lâu…huhu… - Nguyệt Minh Lung vừa nức nở vừa nói.
-Đại Hắc Nữ, sao nàng lại ngốc như vậy? nàng không biết ở lại sơn động đợi ta sao? – trong lòng Đường Kim nhất thời có một cảm giác nói không nên lời, trí lực của Đại Hắc Nữ này đúng là đã bị giảm đi rất nhiều.
Từ trên mức độ nào đó mà nói hắn nên vui mới phải, nhưng không biết tại sao, hắn luôn nghĩ Nguyệt Minh Lung lúc này dường như có chút mộng ảo, thật giống như tên của nàng, mông mông lung lung, rất không chân thực.
Tuy rằng hắn rất bực bội với nàng lúc trước ,nhưng mà nữ nhân này quả thực rất có bản lĩnh, nàng không những làm cho Tiên giới đại loạn, mà tựa hồ còn có thể thành công đào thoát được dưới tay của một Phân Thần Kì cao thủ, hơn nữa thiếu chút nữa cũng đã thành công đem hắn kéo xuống nước, nhưng mà hiện tại Nguyệt Minh Lung cường thế lúc trước bỗng nhiên lại trở thành một tiểu nữ tử yếu đuối bạc nhược, một tiểu nữ tử vừa nhút nhát vừa ỷ lại vào hắn, biến hóa này làm cho Đường Kim trong thời gian ngắn cũng cảm thấy khó thích ứng.
Một cỗ thân thể mềm mại đột nhiên xà vào lòng Đường Kim, đánh thức hắn từ trong mạch suy nghĩ, Nguyệt Minh Lung ôm Đường Kim thật chặt.
-Lão công, ta cứ tưởng ngươi không cần ta nữa…. – thanh âm của Nguyệt Minh Lung tràn đầy vẻ ủy khuất, điều này làm Đường Kim càng thêm cảm khái, cô nàng ngốc nghếch này, nếu như hắn bán nàng đi có khi nàng còn giúp hắn đếm tiền cũng nên.
Hít một hơi thật sâu, Đường Kim quyết định tạm thời không nghĩ nhiều nữa, ôm chặt lấy thân thể phong nhuận của Nguyệt Minh Lung, mở miệng nói:
-Đại Hắc Nữ, ta tìm thấy đồ ăn rồi, chúng ta đổi chỗ ở đi, bây giờ ta đưa nàng đi.
Dứt lười Đường Kim liền ôm theo Nguyệt Minh Lung chạy về hướng thủy đàm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận