Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 923: Lão tử bắn súng rất giỏi.

-Ta nhổ vào, đừng có nói đạo lí với lão tử, lão tử cảnh cáo cô lần cuối, mau cởi ra, nếu không đừng có trách. – Phương Lâm Quân tựa hồ sắp mất tự chủ:
-Đê mờ, nếu không phải vì cô lão tử có thể phản quốc sao? mẹ nó, không phải vì cô mê đảo lão tử đến thần hồn điên đảo thì lão tử dễ dàng bị bọn chúng dùng nữ nhân mua chuộc vậy sao, dù sao lão tử cũng đã mang tội phản quốc, hiếp cô một lần thì cũng là chuyện nhỏ mà thôi.
- Phương Lâm Quân, ngươi đúng là táng tận lương tâm, mọi việc là do bản thân ngươi ý chí không kiên định, liên quan gì đến ta chứ? – Lạc Phỉ Phỉ phẫn nộ nói.
-Đệt, cái gì mà ý chí của ta không kiên định, cô xinh đẹp như vậy, cmn đi vào bộ đội làm gì? Sao cô không đi làm minh tinh hoặc là người mẫu? Tại sao cứ nhất thiết phải tới đây làm đặc công, ngày nào cũng lượn lờ phơi phới trước mắt ta, cô có biết mình đã khiến bao nam nhân mất ngủ không? Con bà nó, cô biết việc gì càng tàn khốc hơn cả không có nữ nhân không? Chính là có một mỹ nữ gợi cảm hôm nào cũng mơi mơi trước mặt mà éo làm gì được. – Phương Lâm Quân có chút mất lí chí gào lên:
-Cô không nên vào bộ đội, nếu như đã vào rồi thì tối nay lão tử có chịch cô cũng là lẽ đương nhiên.
Lạc Phỉ Phỉ tức giận đỏ bừng mặt, trong lòng thì đang vô cùng sốt ruột, chồng nàng sao vẫn chưa chịu tới? lẽ nào chưa nhận được tin nhắn của nàng sao?
Cúi đầu nhìn xuống ngực, điểm sáng đỏ vẫn còn đó, Lạc Phỉ Phỉ quay sát bốn phía, nắm tay nắm chặt lại, thân thể từ từ cứng lại, nàng không phải là hoàn toàn không có chút năng lực phản kháng nào, lúc trước chỉ là muốn đợi Đường Kim tới mà thôi, hiện tại Đường Kim chưa tới mà bên này Lạc Phỉ Phỉ dường như đã không kéo dài thời gian thêm được nữa, vậy chỉ còn cách tự cứu lấy mình mà thôi.
Nhưng đúng vào lúc này một thanh âm bất mãn đột nhiên truyền vào trong tai Lạc Phỉ Phỉ và Phương Lâm Quân:
-Nửa đêm nửa hôm, ầm ĩ cái gì vậy? Mau im miệng cho ta!
Theo thanh âm đó, hai nam nhân từ trong rừng đi ra, người đi phía trước đang giơ cao hai tay bộ dáng khép nép lo sợ, người đi đằng sau thì trên tay đang cầm một chiếc súng bắn tỉa, chỉ là nòng súng đang nhắm thẳng vào Phương Lâm Quân, nam nhân này đi vài bước lại dùng chân đá vào người ở phía trước:
-Nhanh lên cho lão tử.
Nam nhân phía trước bị đá cho loạng choạng mấy lần, rất nhanh đã đi tới bên cạnh chiếc xe việt dã của Lạc Phỉ Phỉ, nam nhân phía sau nhìn Phương Lâm Quân nói:
-Ê, tên tiểu tử kia, vừa rồi người gào cái gì đấy? Ngươi tên Phương Lâm Quân có phải không? Yên lặng cho lão tử, còn cô nữa,mỹ nữ kia, đừng tưởng cô đẹp mà cô có quyền nhé, cô cũng yên lặng cho ta.
Lạc Phỉ Phỉ vốn đang vui mừng định nói gì đó nhưng nghe được lời này lập tức ngậm miệng lại, thần sắc trở nên cổ quái, trên thực tế thì lúc này nàng đang cảm thấy dở khóc dở cười, chồng nàng sao nhìn cứ như đứa trẻ, lúc nào cũng thích bày trò trêu trọc người khác.
Bất quá nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, hắn hiện tại còn chưa tới 19 tuổi, tựa hồ cũng tính là một đứa trẻ lớn đầu, chỉ là lúc hắn ở trên người nàng thì chả thấy giống trẻ con chút nào a!
Mặt Lạc Phỉ Phỉ khẽ nóng lên, trong đầu không tự giác được lại nhớ đến từng hình ảnh làm nàng phải đỏ mặt tía tai, lúc này tất nhiên nàng đã không còn phải lo lắng cho vấn đề an toàn của mình nữa,bởi vì nam nhân vừa xuất hiện không ai khác chính là Đường Kim.
-Ngươi là ai? – Phương Lâm Quân vừa mới có chút điên cuồng nhưng bây giờ đã lãnh tĩnh trở lại, con hàng này tựa hồ có chút vấn đề về thần kinh, lúc hoạt động tốt, lúc lại bị đoản mạch.
-Ngươi quản lão tử là ai, mau bỏ súng xuống nếu không lão tử cho ngươi nát sọ. – Đường Kim bày ra bộ dáng vô cùng thô lỗ cộc cằn:
-Đừng có xem thường lão tử, lão tử bắn súng rất giỏi đấy, cho dù ngươi chỉ bé bằng hạt đậu lão tử cũng bắn cho ngươi nát sọ được.
sắc mặt Phương Lâm Quân khẽ biến đổi, hắn hơi do dự một chút nhưng cuối cùng cũng đặt khẩu súng trên tay xuống, sau đó giả bộ trấn định hỏi:
-Ngươi muốn làm gì?
-Muốn làm gì hả? Lão tử nghĩ xem cái đã. – Đường Kim tựa hồ khẽ trầm ngâm một lát, mấy giây sau mới đột nhiên sực tỉnh:
-Đúng rồi, lão tử nghĩ ra rồi, tối qua lão tử vừa làm một vụ, hôm nay đang ngủ ngon thì bị các ngươi ồn ào làm thức giấc, không có biện pháp, lão tử đành làm thêm vụ nữa vậy, à mà tiểu lục đậu, ngươi biết lão tử làm gì không?
tiểu lục đậu? ( hạt ngọc trai của nữ nhân...các đạo hữu tự hiểu nhé)
Phương Lâm Quân nhất thời tức hộc máu, quả biệt danh nghe thốn vl!
Lạc Phỉ Phỉ thì đỏ bừng mặt, chồng của nàng lúc đóng giả lưu manh thì thật là lưu manh, nhưng sau đó nàng lại cảm thấy không đúng, hình như hắn vốn đã là một tên lưu manh, trước đây không phải nàng vẫn luôn coi hắn là lưu manh sao?
-Ta nghĩ ngươi cũng không biết lão tử muốn làm gì, kì thực lão tử đang làm một nghề có tiền đồ nhất thế giới. – Đường Kim không đợi Phương Lâm Quân kịp đáp đã nói tiếp:
-Nghề này của lão tử là một ngành kinh doanh không vốn nhưng lão suất cao, chưa bao giờ lỗ,nếu lỗ bao bù...
Đường Kim một hơi chém ra ti tỉ chỗ tốt của việc hắn làm, nghe đến mức Phương Lâm Quân chỉ muốn lập tức bóp chết hắn, đến cả Lạc Phỉ Phỉ cũng có chút mơ hồ thì Đường Kim mới chịu hạ kết luận:
-Nghề này của lão tử gọi là ĂN CƯỚP!
Ngừng một chút, Đường Kim một cước đạp nam nhân lúc nãy đi cùng hắn từ trong cánh rừng ra ngã rụp xuống đất rồi trực tiếp hướng nòng súng lên người Phương Lâm Quân:
-Hiện tại lão tử chính thức tuyên bố, các ngươi đã bị cướp, nữ cướp tiền,nam cướp sắc, à nhầm, nam cướp tiền nữ cướp sắc!
Lạc Phỉ Phỉ dùng tay bụm miệng cười, chồng nàng đúng là thích làm trò cổ quái.
-Ta không có tiền. – Phương Lâm Quân cắn răng nói, trông lòng thì phiền muộn không thôi, cái đê mờ, tên vương bát đản này còn muốn cướp sắc nữa, hắn còn chưa kịp nếm thử mùi vị của Lạc Phỉ Phỉ mà phải cắn răng nhìn tên gia hỏa kia hớt tay trên sao?
-Không có tiền? – Đường Kim trừng mắt nhìn Phương Lâm Quân:
-Con mịa ngươi nghèo vậy sao không đi chết đi? Không có tiền mà vẫn còn mặt mũi sống trên đời này ? sao ngươi không đập đầu xuống đất mà chết đi? Làm đàn ông như ngươi đúng là phế vật, nếu ta là ngươi chắc sẽ mua một miếng đậu phụ rồi đập đầu mà chết cho xong, à, không đúng, ngươi làm éo gì có tiền mua đậu phụ...
Đường Kim một hơi mắng cho Phương Lâm Quân máu chó đầy đầu, đến Lạc Phỉ Phỉ nghe xong cũng phải ngẩn ra, bản lĩnh mắng người của Đường Kim tự hồ cũng rất lợi hại, mắng dài một hơn không cần thở.
Phương Lâm Quân thiếu chút nữa thì hộc máu, đang định nói gì đó thì Đường Kim lại phất tay:
-Bỏ đi, không có tiền thì không có tiền, dù sao tối nay ở đây cũng có một đại mỹ nữ, cướp tí sắc cũng không tệ, bất quá lão tử làm việc không thể về tay không được, không có tiền thì để lại quần áo, trước tiên cởi quần áo của hắn ra sau đó tự cởi của ngươi đi.
Đường Kim chỉ vào tên gia hỏa đang bị hắn đạp dưới đất rồi nói với Phương Lâm Quân:
-Cởi sạch quần áo của hắn ra cho ta.
Bị Đường Kim dùng súng lăm le hơn nữa còn bị mắng một trận tí hộc máu,Phương Lâm Quân cuối cùng cũng không chần chừ nữa, hắn cúi người xuống bắt đầu cởi quần áo của tên đồng bạn kia, đến khi chỉ còn một chiếc quần sịp, đang định cởi tiếp thì Đường Kim bỗng hô lên:
-ngừng! đến cả quần sịp của nam nhân mà cũng muốn lột sao? Ngươi thật là biến thái....
Bạn cần đăng nhập để bình luận