Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 1328: Ta muốn ngươi du ta ngủ.

-Được a, được a, lão công, ngươi thật tốt. – Nguyệt Minh Lung lập tức vui vẻ đáp.
Trong động lập tức lại trở nên yên tĩnh, Đường Kim không lên tiếng, chỉ là trong lòng hắn đang bắt đầu nghĩ đến một mớ vấn đề hỗn độn, hiện tại hắn căn bản không biết mình đang ở đâu, bất quá nơi này chắc không phải là Tiên giới, bởi vì linh khí của Tiên giới nồng đậm hơn đây rất nhiều, cảm giác hoàn toàn bất đồng, cũng chính là nói có lẽ hắn đã về tới phàm giới.
Đối với hắn mà nói thì tin tốt lành duy nhất là hiện tại dưới tình huống không thể dùng thuấn di, nếu như còn chưa trở về phàm giới thì sợ rằng cả đời này hắn cũng không cách nào quay về nữa.
Còn bây giờ tình huống xấu nhất hắn cũng có thể từ từ đi ra ngoài, sau đó tìm một nơi có điện thoại, tùy tiện tìm một người là có thể vượt qua kiếp nạn này rồi.
-Lần sau loại đồng hồ kêu cứu kia ta cũng phải đeo một cái mới được. – Đường Kim âm thầm nói với chính mình, đúng là mất bò mới lo làm chuồng, lúc trước Đường Kim thật là quá tự đại, không có biện pháp, ai bảo hắn làm gì cũng khá thuận lợi đây?
Người vô địch sẽ không nghĩ tới nhiều đường lui cho mình, lúc trước hắn không hề nghĩ tới có một ngày mình lại rơi vào hoàn cảnh éo le thế này.
-Lão công, ngươi đừng im lặng a. – thanh âm yêu kiều lại vang lên.
-Đại Hắc Nữ, ta đang suy nghĩ một vấn đề rất nghiêm túc. – Đường Kim đáp.
-Vấn đề gì a? – Nguyệt Minh Lung có chút hiếu kì:
-Đang nghĩ xem chúng ta tối nay ăn gì sao?
Đường Kim nhất thời cứng họng, Đại Hắc Nữ này sau khi biến ngốc thì liền thành một cô nàng ăn hàng sao? chứ không sao cứ nghĩ đến ăn hoài vậy?
-Đúng vậy, không biết bên ngoài có gì ăn được không. – kì thực Đường Kim căn bản không nghĩ đến vấn đề này, chỉ là Nguyệt Minh Lung vừa nói thế hắn cũng có chút suy nghĩ, hắn sẽ không thảm đến mức phải gặp vỏ cây chứ?
Vừa nghĩ đến việc phải ăn lá gặm vỏ cây, Đường Kim liền cảm thấy mình no hơn rất nhiều, kì thực hiện tại hắn cũng không nhất định phải ăn, dù sao tu vi của hắn vẫn còn đó, tuy rằng tinh thần bị thương nghiêm trọng, nhưng cho dù một thời gian dài không ăn gì hắn vẫn có thể kiên trì được.
-Lão công, hình như ta lại buồn ngủ rồi. – Nguyệt Minh Lung khẽ ngáp một cái.
-Vậy nàng ngủ đi, trời tối ta sẽ gọi nàng dậy. – Đường Kim thuận miệng đáp.
-Ta muốn chàng dỗ ta ngủ. –Nguyệt Minh Lung nũng nịu nói.
Đường Kim đột nhiên muốn dánh mông nàng một trận, Đại Hắc Nữ này thật là quá phận, hắn thật không biết dỗ nữ hài tử ngủ như thế nào nữa.
Bất quá Đường Kim đúng thật là có một biện pháp, trong quá khứ mỗi lần hắn đều cùng mỹ nữ đại chiến mấy giờ đồng hồ, làm nàng mệt đến chết đi sống lại, sau đó nàng tất nhiên sẽ lập tức ngủ ngon rồi.
Cảm nhận được bàn tay đang đặt trên mông Nguyệt Minh Lung truyền tới cảm giác co dãn kinh người, Đường Kim nhất thời có chút ý động, có nên trước tiên trừng phạt nàng trăm lần không nhỉ?
Chỉ là như vậy hình như có chút khi dễ nữ hài tử ngốc quá, không phù hợp với tác phong của hắn, hắn muốn chinh phạt nàng trăm lần trong lúc thần trí nàng hoàn toàn bình thường cơ.
Tuy rằng Đường Kim càng thích Nguyệt Minh Lung hiện tại hơn, nhưng Nguyệt Minh Lung lúc trước mới cho hắn cảm giác chinh phục, không thể không nói đây chính là tâm lí mâu thuẫn của nam nhân.
-Lão công, hát cho ta nghe đi… - Nguyệt Minh Lung vẫn yêu kiều nũng nịu…
-Được rồi, ta hát cho nàng nghe bài hát hay nhất thế giới. – Đường Kim khẽ vỗ về bờ mông của Nguyệt Minh Lung, sau đó thật sự hát lên:
-Trong động có một vị soái ca, vừa lương thiện lại anh tuấn…
-hihi… - Nguyệt Minh Lung khúc khích cười:
ẳ-lão công, ngươi hát thật là khó nghe, còn có, ngươi chẳng đẹp trai tí nào…
Thanh âm của Nguyệt Minh Lung nhỏ dần nhỏ dần rồi tắt hẳn, chỉ trong thời gian ngắn như vậy nàng đã chìm vào giấc ngủ.
-Xem ra não bộ của nàng bị thương không nhẹ a. – Đường Kim lẩm bẩm.
Không để ý tới Nguyệt Minh Lung trong lòng nữa, Đường Kim bắt đầu nghĩ cách khôi phục thần thức bị thương của mình, kì thực mỗi tu tiên giả đều có thần thức, chỉ bất quá trước Phân Thần Kì, rất nhiều người coi thần thức như linh giác, bởi vì mọi người đều cho rằng chỉ có đạt tới Phân Thần Kì, thần thức mới trở thành thần thức chân chính.
Thần thức của tu tiên giả Phân Thần Kì không những có năng lực công kích cường đại, mà còn có thể phân li ra ngoài, nhập vào người khác, thậm chí có thể tạo ra một phân thân độc lập.
Đường Kim đã mờ mờ hiểu được hắn và Nguyệt Minh Lung đều bị thương ở thần thức, mà thần thức bị thương sẽ ảnh hưởng tới não bộ, hắn và Nguyệt Minh Lung muốn khôi phục bình thường thì phải chữa trị thần thức, nhưng vấn đề là hắn không biết phải chữa trị như thế nào, tuy rằng thần thức có thể tự động khôi phục, nhưng tốc độ khẳng định rất chậm, không biết phải mất bao lâu, cũng không biết có thể hoàn toàn bình phục hay không.
-Cùng một công kích mà hình như Đại Hắc Nữ bị thương nặng hơn, tu vi của nàng kì thực cũng ngang ngang với ta, đây rốt cuộc là vì sao? –Đường Kim lẩm bẩm nói, lẽ nào thần thức của hắn cường đại hơn Nguyệt Minh Lung?
Đường Kim thử vận chuyển chân khí trong thể nội, sau đó liền phát hiện não bộ lập tức truyền tới cảm giác hơi đau, càng khu động nhiều chân khí thì cảm giác đau đớn càng kịch liệt, điều này làm hắn vô cùng khó chịu, trong người hắn rõ ràng có một cỗ lực lượng rất lớn nhưng không thể hoàn toàn vận dụng được, cảm giác này giống như một đứa trẻ con cầm súng, súng tuy rằng lợi hại, nhưng đứa trẻ lại không thể bóp cò, cho nên vũ khí có lợi hại hơn nữa cũng thành rác rưởi mà thôi.
Sau vài lần thử nghiệm, Đường Kim cuối cùng cũng từ bỏ cách nghĩ dùng chân khí để khôi phục thần thức, trước mắt xem ra chỉ có thể để thần thức tự động khôi phục thôi, có lẽ ngủ thêm vài giấc không chừng thần thức sẽ tự khôi phục cũng nên.
Vừa nghĩ tới ngủ Đường Kim liền phát hiện bản thân tựa hồ cũng hơi buồn ngủ, kể từ sau khi thần thức thụ thương, hình như hắn thèm ngủ hơn trước rất nhiều.
-Mặc kệ, ngủ cái đã. –Đường Kim ngáp một cái, không bao lâu sau lại tiến vào giấc mộng.
Cũng không biết đã ngủ bao lâu, Đường Kim cuối cùng cũng tỉnh lại, bất quá lần này Nguyệt Minh Lung vẫn đang ngủ say.
Nhìn ra phía ngoài động, Đường Kim phát hiện cuối cùng cũng tới ban đêm, thể là hắn liền nhẹ nhàng đánh thức Nguyệt Minh Lung:
-Đại Hắc Nữ, dậy đi, chúng ta ra ngoài tìm đồ ăn.
Chỉ tiếc là Nguyệt Minh Lung vẫn ngủ rất say, không có chút dấu hiệu muốn tỉnh lại.
-Bỏ đi, để nàng ngủ tiếp vậy. –Đường Kim thì thầm nói, nhẹ nhàng ôm nàng từ trên người hắn đặt xuống đất xong, hắn liền đi ra ngoài.
Ánh trăng như lưỡi liền chiếu sáng cả phiến núi rừng, lúc này Đường Kim cũng phát hiện bản thân đang ở trong một phiến sơn mạch liên miên bất tuyệt không thấy điểm dừng, ánh mắt hắn có thể thấy được hoàn toàn không có lấy một bóng người.
-Gặp quỷ rồi, xem ra nhất thời không ra được khỏi đây. - tâm tình Đường Kim nhất thời trầm xuống, mãi đến khi gió lạnh thổi qua mới làm hắn thanh tỉnh lại và nhớ ra mình còn không có mặc quần áo.
-Đành làm người nguyên thủy vậy. –Đường Kim quyết định trước tiên kiếm ít lá cây làm quần, hắn thật không phải người cuồng nude.
Bạn cần đăng nhập để bình luận