Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 607: Giết một người cũng thật là khó

Năm mới cuối cùng cũng đã tới nhưng rất nhiều người đều không có tâm tình đón tết, đặc biệt là một vài mỹ nữ ở thành phố Ninh Sơn, nguyện vọng lớn nhất lúc này của họ là nam nhân đang mất tích kia đột nhiên xuất hiện trước mặt họ, chỉ tiếc là đầu năm nay nguyện vọng đó đã không thể thành hiện thực.
Năm mới qua đi, một học kì mới lại bắt đầu, mỗi người ở Ninh Sơn nhị trung đều phát hiện Đường Kim đã mất tích trước khi kì nghỉ tết bắt đầu nay vẫn chưa xuất hiện, trên diễn đàn của trường lại lần nữa truyền ra lời đồn là Đường Kim đã ngoẻo cmnr, tuy rằng bạn gái chính thức của Đường Kim là Hàn Tuyết Nhu và vị hôn thê chính thức của Đường Kim là Tần Thủy Dao đều phủ nhận lời đồn trên diễn đàn nhưng ngày qua ngày Đường Kim vẫn cứ bặt vô âm tín nên bất tri bất giác càng nhiều người đã bắt đầu tin rằng Đường Kim đã chết thật rồi.
Không thể không nới Đường Kim ở trường cũng như ở cả thành phố Ninh Sơn thì cũng không có nhiều quan hệ tốt, lúc tin tức hắn chết được đồn đại ầm ĩ thì trong những người nghe ngóng được tin này người buồn thì ít mà đa phần người ta đều thở phào một hơi, có không ít người còn cười trên nỗi đau của người khác, có có một số người thì nghĩ rằng đây là cơ hội để họ theo đuổi mấy mỹ nữ mà trước đó họ không dám theo đuổi, ví như trong Ninh Sơn nhị trung đã bắt đầu có vài nam sinh nghĩ rằng họ lại có thể tiếp tục theo đuổi hoa khôi của trường rồi.
Thời gian bất tri bất giác trôi đi, chớp mắt một cái đã qua ba tháng, đối với những việc phát sinh ở bên ngoài, Đường Kim ở trong Thiên Đạo Tiên Cảnh đều không biết gì hết, theo thời gian trôi đi, lúc đầu Đường Kim còn tự tin mười phần mình có thể giải quyết được Hàn Băng, nhưng dần dần thì hắn lại bắt đầu cảm thấy bất an.
Sự việc phát triển đã hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Đường Kim, trong hơn ba tháng nay hắn đã tiến hành không dưới trăm lần ám sát Hàn Băng, trong đó thì hạ độc đều đã dùng hơn 50 lần, mới bắt đầu thì còn dùng một chút độc dược, đến cuối cùng thì dùng cả hỗn hợp độc, thậm chí hắn còn phát minh ra rất nhiều loại độc mới lợi hại đến mức mà kẻ tự xưng là bách độc bất xâm như hắn còn không dám thử bừa, nhưng mà hắn chưa hề thành công lấy một lần nào cả, chất độc của hắn dường như không hề có tác dụng gì với Hàn Băng.
Không biết là Hàn Băng thích trò chơi thế này hay là nàng còn có ý đồ khác, tóm lại là Đường Kim đã thử ám sát nàng cả trăm lần nhưng nàng vẫn không làm gì Đường Kim hết, đừng nói biến hắn thành thái giám, đến đập hắn một trận nàng cũng chưa hề động thủ, mỗi ngày Hàn Băng đều ngồi luyện công bên suối nước nóng, dường như với nàng mà nói thì luyện công mới là quan trọng nhất.
Lại một đêm nữa tới, Đường Kim tới bên suối nước nóng, hắn nhìn Hàn Băng nửa ngày không có lên tiếng, hơn ba tháng rồi nữ nhân này vẫn chưa hề bỏ khăn che mặt xuống, đến tận bây giờ hắn vẫn chưa thấy được dung nhan của nàng, đương nhiên cho dù lúc này hắn có biết là nàng đẹp hơn cả tiên nữ đi chăng nữa thì hắn cũng sẽ không có hứng thú đối chút nào đối với dung mạo hay thân thể nàng, bời vì bây giờ hắn chỉ muốn làm thịt nàng rồi nhanh chóng rời khỏi Thiên Đạo Tiên Cảnh thôi.
Sinh sống trong Thiên Đạo Tiên Cảnh này bây giờ đối với Đường Kim mà nói thì như là một loại dày vò vậy, hắn thực sự rất nhớ mọi người ở thế giới bên ngoài, nhớ bạn gái xinh đẹp khuyến rũ của hắn, nhớ Thất tiên nữ ôn nhu xinh đẹp, nhớ Oánh Oánh bảo bối giống như băng tuyết nữ thuần…còn có Khinh Vũ tỷ tỷ cao quý tao nhã của hắn nữa…
Mỗi ngày từng khuôn mặt xinh đẹp trên đều lóe qua trong đầu hắn vô số lần, làm hắn dần dần cảm thấy mình sắp tan vỡ cmnr…rất nhiều lần hắn đã có xung động muốn ra ngoài một chuyến nhưng bây giờ hắn thực sự không dám ra ngoài bởi vì hắn không biết nếu hắn ra ngoài rồi thì còn có thể đem Hàn Băng vào lại trong này nữa không, ở trong này hắn vẫn không thể giải quyết được Hàn Băng thì đừng nói là ra ngoài.
Ở lại trong này thì ít nhất hắn vẫn còn một tia hy vọng, nhưng một khi ra ngoài thì tất cả đều biến thành vô vọng cmnr, vì thế cho nên hắn chỉ có thể nhẫn nhịn mà chịu dựng loại dày vò này.
-Tối nay ngươi lại định dùng cách gì để giết ta đây? – một thanh âm nhàn nhạt vang lên, Hàn Băng khẽ hé mở đôi mắt xinh đẹp của nàng, trong ánh mắt còn có một chút ý vị vui đùa.
-Ngươi có thể phối hợp với ta một chút, tự sát đi có được không? – Đường Kim bất lực nói.
Đến bây giờ thì việc Đường Kim muốn giết Hàn Băng đã không còn là bí mật gì nữa, cuộc đối thoại này nghe thì có vẻ kì quái nhưng đây thực ra đã không phải lần đầu hai người nói chuyện như vậy nữa rồi.
-Hôm nay là ngày thứ 100 rồi. – Hàn Băng không nhanh không chậm nói:
-Đến bây giờ có phải là ngươi nên tiếp nhận sự thật là ngươi không thể giết được ta rồi không?
-Lần đầu tiên ta phát hiện giết một người lại khó đến vậy. – Đường Kim có chút cảm khái, lời này của hắn hoàn toàn là thật lòng, hắn thực sự là lần đầu tiên cảm thấy giết một người lại khó như thế.
-Khoảng cách tuyệt đối của thực lực không phải là có thể dùng độc dược hay âm mưu quỷ kế để bù đắp lại được. – Hàn Băng nhàn nhạt nói:
-Ngươi chỉ là một Trúc Cơ sơ kì nhỏ bé, chỉ là một tu luyện giả cấp thấp, nếu như có thể giết được những người sắp tiến nhập Nguyên Anh kỳ như ta vậy thì chúng ta khắc khổ dày công tu luyện còn có ý nghĩa gì nữa chứ?
-Ngươi sắp tiến vào Nguyên Anh kỳ? – Đường Kim giật nảy mình, lần này hắn thực sự giật mình rồi, tuy rằng hắn đã sớm đoán được thực lực của nàng rất khủng bố nhưng hắn vẫn không thể ngờ tới thực lực của nàng đã đi tới một bước kia.
-Không sai, nếu như tu luyện ở bên ngoài thì có lẽ phải vài chục năm nữa ta mới có thể đột phá Nguyên Anh kỳ, nhưng nếu như ở trong Thiên Đạo Tiên Cảnh này thì ta tin rằng chỉ cần khoảng hai năm nữa là ta có thể thành công tấn cấp Nguyên Anh. – Hàn Băng khẽ gật đầu:
-Nếu như ngươi không chịu giao Vòng tay Thiên Đạo cho ta thì chúng ta làm một giao dịch đi.
-Giao dịch gì? –Đường Kim hỏi.
-Rất đơn giản, ngươi để ta yên tĩnh trong này tu luyện hai năm, một khi ta tấn cấp Nguyên Anh thì ta sẽ rời khỏ đây hơn nữa ta có thể đảm bảo sẽ không lấy đi Vòng tay Thiên Đạo của ngươi. – Hàn Băng chậm rãi nói:
-Lấy thân phận cung chủ Băng Cung của ta thì nói lời tuyệt đối sẽ giữ lời, đương nhiên trong lúc ta tu luyện thì ngươi cũng không được phép rời khỏi Thiên Đạo Tiên Cảnh, bởi vì ngươi vừa rời đi thì ta cũng sẽ phải ra ngoài, như thế sẽ làm loạn kế hoạch tu luyện của ta.
-Ngươi nói là ta còn phải ở đây cùng ngươi thêm hai năm nữa mới có thể ra ngoài? – Đường Kim lập tức hỏi lại.
-Có thể không cần tới hai năm, nếu như thuận lợi thì một năm rưỡi là có thể xong rồi. – Hàn Băng dùng đôi mắt xinh đẹp của mình tự tin nhìn Đường Kim.
Khẽ ngừng một chút nàng lại truy vấn:
-Thế nào hả? Giao dịch này ngươi có thể tiếp thụ chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận