Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 681: Cô không phải là muốn phi lễ ta đó chứ.

-Mẹ ta. – Tần Khinh Vũ từ thừ thổ ra 3 chữ.
-Mẹ, người không phải là không còn qua lại với bọn họ nữa sao? – Tần Thủy Dao nhất thời thở ra một hơi, nếu chỉ là chuyện này thì vẫn còn ổn.
Đối với người mà nàng nên gọi là bà ngoại kia Tần Thủy Dao dường như không có chút ấn tượng nào hết, càng chưa từng gặp qua người đó cho nên nàng cũng không vì thế mà đau lòng.
-Đúng vậy, đã mười tám năm rồi ta không có xem bà như mẹ mình. – nước mắt trên mặt Tần Khinh Vũ phút chốc đã được lau sạch sẽ, ngữ khí của nàng cũng bình tĩnh hơn:
-Chỉ là đối với quá khứ, bà ấy có ghé là một sợ tơ vương duy nhất mà ta không thể nào dứt bỏ được, bây giờ bà ấy không còn nữa, đối với ta mà nói có lẽ như một loại giải thoát.
-Mẹ, người có muốn tới tham gia tang lễ không? – Tần Thủy Dao nhịn không được hỏi.
Tần Khinh Vũ lắc đầu:
-Không, lúc bà ấy còn sống ta không tới, bây giờ mất rồi ta càng không cần thiết phải tới, nếu như lúc bà còn sống không hỏi han quan tâm gì, khi bà ta mất rồi lại làm một đám tang lớn khoe mẽ với thiên hạ thì có ý nghĩa gì chứ?
Khẽ than nhẹ một tiếng Tần Khinh Vũ tiếp tục nói:
-Ba mươi sáu năm trước bà sinh ra ta, lúc đó ta khóc một trận, bây giờ sau ba mươi sáu năm, bà mất đi ta cũng khóc một lần, coi như là dùng nước mắt để tiễn biệt bà vậy.
Chỉ trong khoảnh khắc khí chất của Tần Khinh Vũ đã phát sinh một tia biến hóa, giống như nàng cuối cùng cũng thoát khỏi được gông xiềng đè nặng trong lòng mình, khi dấu vết của nước mắt trên mặt nàng hoàn toàn biến mất thì nàng lại trở về là Tần Khinh Vũ cao quý tao nhã trước mặt Đường Kim.
Trong mắt Đường Kim xẹt qua một tia si mê, Tần Thủy Dao cũng có chút ngẩn ngơ, nhất thời hai người đều không nói gì.
-Được rồi, chúng ta về nhà đi. – Tần Khinh Vũ dường như đã khôi phục lại bình thường, dứt lời nàng liền quay người đi ra ngoài.
Đường Kim và Tần Thủy Dao cũng lập tức theo sau, mấy chục phút sau ba người đã có mặt tại biệt thự của Tần gia.
-Các ngươi ngồi chơi đi đi, ta đi nấu cơm. – Tần Khinh Vũ vẫn giống như bình thường, nàng đi vào phòng bếp.
-Này, ngươi qua đây. – thấy Tần Khinh Vũ đi vào bếp, Tần Thủy Dao lập tức nhỏ giọng gọi Đường Kim.
-Làm gì? – Đường Kim có chút nghi hoặc nhìn Tần Thủy Dao:
-Cô bé ngốc, cô lén la lén lút như vậy làm gì chứ?
-Chúng ta lên lầu đi, vào phòng của ngươi nói chuyện. – Tần Thủy Dao trừng mắt nhìn Đường Kim một cái, thanh âm vẫn rất nhỏ, dường như là sợ Tần Khinh Vũ nghe được.
Đường Kim tuy rằng cảm thấy khó hiểu nhưng cuối cùng hắn vẫn lên lầu cùng Tần Thủy Dao, vào cái gọi là căn phòng của hắn.
-Cô bé ngốc, cô không phải là muốn phi lễ ta đó chứ? – nhìn thấy Tần Thủy Dao đóng cửa lại, Đường Kim lập tức giả vờ sợ hãi hỏi.
-Sắc lang chết tiệt, ngươi nằm mơ đi! – thanh âm Tần Thủy Dao bỗng lớn hơn, nàng trắng dã mắt lườm Đường Kim:
-Ta hỏi ngươi, vừa rồi ngươi có nghe thấy lời mẹ ta nói không? Người nói là người được sinh ra từ 36 năm trước có phải không?
-Đúng vậy, cái này có gì không đúng sao? – Đường Kim kì quái nhìn Tần Thủy Dao.
-Vậy chẳng phải là nói mẹ ta mới 36 tuổi sao? – Tần Thủy Dao hỏi lại.
-Cô bé ngốc, cô ngốc thật hay sao thế? – ánh mắt Đường Kim nhìn Tần Thủy Dao càng kì quái hơn:
-Khinh Vũ tỷ tỷ đương nhiên là mới 36 tuổi rồi.
-Ngươi mới ngốc ấy! – Tần Thủy Dao phẫn hận trừng mắt nhìn Đường Kim:
-Vấn đề là trên chứng minh thư của mẹ ta viết người năm nay đã 40 tuổi rồi!
-Ờ, cô nói là cái này à. – Đường Kim cuối cùng cũng hiểu ra vấn đề mà Tần Thủy Dao cảm thấy vướng mắc:
-Cô bé ngốc, Khinh Vũ tỷ tỷ không nói với cô là năm sinh trên chứng minh thư của nàng là giả sao?
-Là giả? – Tần Thủy Dao ngẩn ra:
-Này, ngươi nói vậy là mẹ ta thực sự mới chỉ 36 tuổi thôi sao? Ta đều đã 18 tuổi rồi, vậy không phải là lúc người sinh ra ta người mới chỉ 18 thôi sao?
-Không sai. – Đường Kim gật đầu.
-Sao ngươi lại biết chuyện này? – Tần Thủy Dao dùng ánh mắt hồ nghi nhìn Đường Kim.
-Ờ, thật ra thì mọi chuyện của Khinh Vũ tỷ tỷ ta đều biết. – Đường Kim cười hì hì.
-Nói như vậy là ngươi biết cha ta là ai? – Tần Thủy Dao trừng mắt nhìn Đường Kim, dường như có chút không tin.
-Biết! – Đường Kim khẽ gật đầu sau đó ngáp dài một cái:
-Cha cô đã chết hai mươi năm trước rồi, cô cũng đừng nghĩ tới việc sẽ đi tìm nữa.
-Đường Kim chết tiệt, ngươi cho rằng ta ngốc thật sao? – Tần Thủy Dao nhất thời buồn bực:
-Ta mới mười tám tuổi, cha ta làm sao mà chết lúc hai mươi năm trước được chứ?
-Ta không có xem cô là đồ ngốc, ta chỉ coi cô là Cô bé ngốc thôi! – Đường Kim nghiêm trang nói:
-Có điều là ta thực sự không có lừa cô, cô tin hay không thì tùy, nếu không thì cô thử đi hỏi Khinh Vũ tỷ tỷ xem.
-Nếu có thể hỏi mẹ ta thì ta còn hỏi ngươi làm gì? – Tần Thủy Dao không vui nói:
-Mẹ một mình nuôi ta khôn lớn, chuyện trước đây chắc chắn không phải là chuyện tốt đẹp gì, hỏi những chuyện đó chắc chắn sẽ khiến cho người buồn bã, ta mới không làm như thế!
-Đây là bí mật của Khinh Vũ tỷ tỷ, ta quyết định sẽ không nói cho cô biết. – Đường Kim cười hì hì:
-Nếu như cô muốn biết thì tự mình đi hỏi Khinh Vũ tỷ tỷ đi.
-Hừ, không nói thì thôi, ai thèm chứ? Tiếu Thiền có chút giận dỗi:
-Nhất định sẽ có một ngày mẹ ta chủ động nói với ta mọi chuyện.
Tần Thủy Dao thở phì phì bước ra khỏi phòng sau đó ‘’phanh” một cái đóng cửa lại.
Đường Kim cũng chẳng thèm để ý, đối với một vài việc trong quá khứ của Tần Khinh Vũ thì thật ra mấy ngày gần đây hắn mới dò la được, đây đều là nhờ vào công lao của chiếc điện thoại Hiểu Hiểu chuẩn bị cho hắn, giống như hôm nay hắn moi hết thông tin của bố con nhà Âu Dương Tuấn ra, hắn bấm tìm kiếm tên của Tần Khinh Vũ, không ngờ lại biết được một vài bí mật trong quá khứ của nàng.
Lúc này Đường Kim mới hiểu ra tại sao hai năm trước lúc Tiêu Nhân bắt được con trai của Trương Kiến thì nàng dường như lại không thèm quan tâm chút nào như vậy.
Đương nhiên là những việc này nếu như Tần Khinh Vũ không chủ động nói ra thì hắn cũng sẽ không nói, cho dù đó không phải là những việc gì đáng xấu hổ nhưng mà đối với Tần Khinh Vũ mà nói thì nó không phải là kí ức tốt đẹp gì.
… Mộng tưởng luôn luôn tươi đẹp còn thực tế lại vô cùng tàn khốc.
Trong tưởng tượng của Đường Kim thì lúc cho Tần Khinh Vũ dùng Thiên Đạo Đan sẽ là một khung cảnh vô cùng mĩ diệu, hắn có thể nói với nàng rằng khi dùng Thiên Đạo Đan thì cần có người khác giúp đỡ kích phát dược lực, như vậy thì hắn có thể nắm tay nàng hoặc có thể đem tay dán lên những bộ vị khác trên người nàng, hắn còn có thể nói với nàng rằng nếu mặc quá nhiều quần áo có thể sẽ dẫn tới tẩu hỏa nhập ma, có thể để nàng không mặc quần áo… ờ, cái này có chút khó, nhưng ít nhất thì cũng để nàng mặc ít đồ một chút.
Mà trong lúc hắn đem nàng biến thành cao thủ thì hắn còn có thể lợi dụng vô số cơ hội để đem quan hệ của hai người kéo gần hơn một chút, ngẫn nhiên có thể ôm vài cái chắc là không có vấn đề gì, nói không chừng vận khí tốt có khi lại có thể tiến thêm được bước nữa ấy…hehe…
Chỉ tiếc là tưởng tượng chỉ là tưởng tượng mà thôi, thực tế là cả quá trình Tần Khinh Vũ phục dụng tđ thì hắn hoàn toàn không có ở bên cạnh nàng, tất cả chỉ là vì bên cạnh nàng không những đã có Tần Thủy Dao mà còn có cả Vân Vũ Tuyết hộ pháp.
-Đúng là không nên đưa Khinh Vũ tỷ tỷ vào trong Thiên Đạo Tiên Cảnh mà. – lúc này Đường Kim đang nằm ngoài sân cỏ trong trường Ninh Sơn nhị trung, vừa thầm nhủ vừa cảm thấy tiếc đứt ruột.
Bạn cần đăng nhập để bình luận