Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 854: Mỹ nữ dưới hoàng hôn

-Với tầng thứ của ngươi thì làm sao biết được sự vĩ đại của Đường Môn chúng ta? – Đường Kim có chút khinh thường nhìn Cát Hùng:
-Lãnh phí thời gian với loại tép riu như ngươi đúng thật là phải xin lỗi Phỉ Phỉ nhà ta, nhi tử và môn nhân của ngươi đang ở dưới nước đợi ngươi đó, mau đi thôi!
Không đợi Cát Hùng có cơ hội lên tiếng, Đường Kim đã trực tiếp ném hắn đi, sau đó chỉ nghe thấy một tiếng ùm thật mạnh, Cát Hùng rơi xuống nữa và không thấy ngoi lên nữa.
-Các ngươi chính là một đám vương bát đản làm hỏng chuyện tốt của người khác! – Đường Kim vừa nhìn mặt hồ vừa lẩm bẩm, sau đó mới quay người nhìn mười mấy du khách kia.
Chỉ là lúc này đám du khách không ai có chút cảm giác vui vẻ vì vừa thoát chết, ngược lại sắc mặt của tất cả mọi người càng kinh khủng hơn, bởi vì vừa rồi bọn họ mới phát hiện ra Đường Kim còn khủng bố hơn cả Cát Hùng, mấy chục người bị hắn ném xuống hồ, hơn nữa một người cũng không ngoi lên được, đây còn là người sao, phải gọi là ác ma a!
-Ê, các người.. – Đường Kim vừa phun ra hai chữ thì đã có một người quỳ bụp một cái xuống đất.
-Đừng giết ta, đừng giết ta, ta sẽ không nói gì hết… - người kia bắt đầu nước mắt nước mũi chảy ròng ròng:
-Ở nhà ta còn vợ dại con thơ, ta không thể chết, ta thực sự không thể chết…
Đường Kim nhất thời cứng họng, mãi một lúc lâu sau hắn mới có chút giở khóc giở cười nói:
-Các ngươi có bệnh à? Ta khi nào thì muốn giết ngươi? Được rồi, được rồi, đừng có mặt như đưa đám thế, mau cút đi cho ta, cút càng xa càng tốt!
Quét mắt nhìn xung quanh một lượt, Đường Kim lại nói tiếp:
-Cả các ngươi nữa, mau rời khỏi nơi này cho ta, ta không muốn nhìn thấy người sống nào trên đảo!
-Được, chúng ta đi ngay, đi ngay… - cả đảm người vội vàng quay đầu chạy, đồ đạc cũng không cần chỉ lấy mỗi thuyền rời đi.
-Bốn người các ngươi cũng đi đi, tốt nhất là hãy rời khỏi Lạc Bắc, càng xa càng tốt. – Lạc Phỉ Phỉ nhìn bốn nữ nhân lúc nãy nói.
-Vâng, cảm ơn Lạc tiểu thư, có cơ hội chúng ta nhất định sẽ báo đáp cô. – bốn nữ nhân kia vô cùng cảm kích Lạc Phỉ Phỉ, trong lòng các nàng rất rõ ràng, các nàng có thể sống được đến bây giờ không phải là nhờ Đường Kim mà là nhờ Lạc Phỉ Phỉ.
-Cuối cùng cũng yên tĩnh rồi. – đợi bốn nữ nhân kia rời đi, trên cả tiểu đảo chỉ còn lại hai người Đường Kim và Lạc Phỉ Phỉ, nơi này tạm thời trở thành lãnh địa tư nhân của họ.
-Có cần ta để người xử lí bọn chúng một chút? – Lạc Phỉ Phỉ nhìn về phía mặt hồ ở không xa nhẹ nhàng hỏi, sau khi biết được lai lịch của Cát Binh và Cát Hùng, vừa rồi lại tận mắt chứng kiến tác phong của đám người kia, nàng không hề có chút đồng cảm nào với chúng, nàng tin mỗi người trong chúng đều chết chưa hết tội.
-Để ta tự mình xử lí đi. – Đường Kim nghĩ một lát rồi nói.
Rất nhanh hắn đã bắt đầu làm việc, đầu tiên đem tất cả những người đã chết đuối hoặc sắp chết đuối vớt hết lên, sau đó trực tiếp đưa bọn chúng tới băng nguyên nơi cực bắc, vài phút sau đám người này bất kể là đã chết hay chưa chết thì đều sẽ bị đông thành băng thi, hơn nữa bọn chúng cũng sẽ không để lại bất kì dấu vết gì trong hồ Lạc Thủy, giống như chúng chưa từng xuất hiện ở đây.
-Thân ái, bây giờ đến thi thể cũng không thể làm phiền chúng ta được rồi. – Đường Kim ôm Lạc Phỉ Phỉ, nhỏ giọng nói.
-Ừm. – Lạc Phỉ Phỉ nhẹ nhàng gặp đầu, đột nàng thấp giọng nói:
-Hoàng hôn hôm nay thật là đẹp.
Đường Kim theo quán tính nhìn về hướng tây, sau một phen náo nhiệt thì mặt trời cũng đã sắp xuống núi, ngắm hoàng hôn trên đảo xác thực là khá có phong vị, không đúng, đối với Đường Kim mà nói thì thứ đẹp nhất không phải là hoàng hôn.
-Thân ái, hoàng hôn có đẹp hơn nữa cũng không thể nào đẹp bằng bất cứ nơi nào trên thân thể nàng được. – Đường Kim nhìn thẳng vào khuôn mặt xinh đẹp của Lạc Phỉ Phỉ, thì thầm bên tai nàng.
Lạc Phỉ Phỉ nhìn chằm chằm vào hoàng hôn một lát sau đó mới quay đầu lại cười quyến rũ một cái, nàng dùng một loại thanh âm tràn đầy dụ hoặc hỏi Đường Kim:
-Ngươi xác định là hiện tại xung quanh không còn người khác?
-Xác định! – Đường Kim gật đầu.
-Không ai có thể nhìn thấy chúng ta? – Lạc Phỉ Phỉ lại hỏi.
-Khẳng định không ai có thể nhìn thấy. – Đường Kim lại gật đầu.
-Trước tiên ngươi buông ta ra đã. – thanh âm của Lạc Phỉ Phỉ có chút kì dị.
Tuy rằng Đường Kim không hiểu nàng định làm gì nhưng vẫn quyết định buông khai Lạc Phỉ Phỉ.
Lạc Phỉ Phỉ nhìn Đường Kim, thân thể nhẹ nhàng lùi sau vài bước, sau đó mới thấp giọng nói:
-Dưới ánh hoàng hôn, thân thể ta sẽ càng hoàn mỹ.
Theo thanh âm dụ hoặc đó, Lạc Phỉ Phỉ từ từ giải khai cúc áo, động tác của nàng tuy khá chậm nhưng lại rất dứt khoát không hề có chút trì đốn, bộ quân phục làm rất nhiều người không dám thân cận nhưng là làm vô số người cảm thấy say mệ từ từ rời khỏi thân thể nàng, thanh âm như mộng mị của Lạc Phỉ Phỉ truyền vào tai Đường Kim:
-Nhiều năm trước lúc ta vẫn còn là một thiếu nữ, lần đầu tiên mặc quân phục lên ta đã có một ước mơ, đó là có một ngày ta có thể đứng trước mặt nam nhân mình thích, cam tâm tình nguyện cở bởi một thân quân trang này, ngày đó cuối cùng cũng đến rồi!
Dưới ánh hoàng hôn, Lạc Phỉ Phỉ tiếp tục cởi bỏ tất cả những thứ khác trên người mình, khi tấm chắn cuối cùng trên người nàng bị gỡ xuống, ánh hoàng hôn tươi đẹp phản chiếu trên thân thể nàng mờ mờ phát ra một tia quang huy thánh khiết, lúc này Đường Kim chỉ biết đứng đơ ra một chỗ nhìn tác phẩm nghệ thuật vô cùng tuyệt mỹ của tạo hóa, hắn tựa hồ như quên mất xung động ban đầu của mình.
Hồ nước, tiểu đảo, hoàng hôn, mỹ nhân, ánh sáng tương giao tổ hợp thành một bức tranh mỹ lệ đến cùng cực, Đường Kim tiên rằng cả đời này hắn không thể nào quên được hình ảnh này.
-Này, đừng ngơ ra nữa, ta lạnh. – Lạc Phỉ Phỉ phun ra mấy chữ, mà mấy chữ này cuối cùng cũng làm được kịp hoàn hồn, cỗ dục vọng nguyên thủy trong lòng hắn cũng phút chốc dâng lên, không hề có chút do dự ,hắn lập tức nhào về phía Lạc Phỉ Phỉ, đem thân thể hoàn mỹ của nàng đè xuống trên cát.
Dưới ánh trời chiều, hai thân thể quấn lấy nhau, sau một khúc tiền tấu vừa thống khổ vừa hoan lạc, một khúc ca tuyệt diệu cũng theo đó mà vang lên, thanh âm động lòng người đó lúc thì như gió hưu hưu, trầm bổng du dương như tiếng khóc kèm theo tiếng thì thầm rả rích, lúc lại cao vút sắc bén đầy sung sướng hoan lạc. Đến tiếng gió thổi mặt nước đập lên trên mặt đảo cũng làm nền cho khúc ca tuyệt diệu của hai người.
Mặt trời từ từ xuống núi, màn đêm chậm rãi buông xuống, khúc lạc tấu này vẫn chưa hề có dấu hiệu ngừng nghỉ, chỉ là đại điểm đã thay đổi, từ trên bờ cát chuyển vào trong lều.
Không biết qua bao lâu sau khúc nhạc cuồng hoan này mới tuyên cáo kết thúc, Lạc Phỉ Phỉ vừa có chút suy nhược vừa có chút lười biếng, thanh âm khàn khàn yếu ớt của nàng vang lên:
-Chồng, ta muốn uống nước!
Một tay Đường Kim vẫn đang đặt trên một cặp tuyết lê mà một bàn tay không thể nắm hết của Lạc Phỉ Phỉ, một tay khác biến ra một chai nước lọc, đưa tới bên miệng nàng.
-Phỉ Phỉ, người nàng thơm quá! – Đường Kim mạnh mẽ hít một hơi thật sâu, mùi hương hoa nhài trên người Lạc Phỉ Phỉ dường như càng nồng đậm hơn so với ngày trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận